Nguyễn Hàm Chương mỉm cười, giọng êm ái, không vội không giận, nhẹ vỗ tay Triệu Đình Phương, dịu dàng nói:
“Chớ vội.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Không hiểu sao, Triệu Đình Phương nghe vậy liền thấy lòng an ổn.
Hai người quen nhau từ thuở nhỏ. Cái mạng này, cũng là do Hàm Chương cứu. Có thể bước chân vào chốn cung môn, cũng nhờ một phần ân tình của người kia. Vì vậy khi Hàm Chương nói "đừng vội", nàng ấy liền tin tưởng thật lòng.
Triệu Đình Phương thở ra một hơi, nét mặt dần dịu xuống, không còn vẻ lạnh lùng u uất như ban nãy.
Nguyễn Hàm Chương thấy đối phương đã nhẹ lòng, lại không nén được xúc động, nắm lấy tay nàng ấy:
“Phương tỷ tỷ, hai năm không gặp, nay mọi sự đều ổn cả chứ?”
Triệu Đình Phương hé môi cười nhẹ:
“Ta vẫn ổn. Sư phụ đối đãi ta không tệ, một lòng đưa ta vào cung làm nữ y. Nhờ có Hoàng quý thái phi, ta nay đã an ổn ở Thái Y viện, còn được phong làm chính lục phẩm, các vị thái phi đều đối xử hòa thuận.”
Chức quan Đại Sở chia rõ nam nữ. Trong Thái Y viện, mỗi khoa đều có một y nữ bên cạnh nam y, để tiện chăm sóc các cung nhân và phi tần.
Năm ấy Triệu Đình Phương theo sư phụ lên Ngọc Kinh, có ý vào cung làm y. Khi ấy, Hàm Chương từng dặn: phải hầu hạ thái phi cho tốt, so với tranh sủng cùng các tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799466/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.