Không có Bội Lan bên cạnh, Nguyễn Hàm Chương sống khá thảnh thơi.
Nàng vào cung đợt tuyển tú, sơ phong lục phẩm Tài nhân. Theo quy củ, bên người được phân ba cung nữ và một hoạn quan hầu hạ.
Nhưng vì Bội Lan đi theo nàng vào cung, xem như đặc cách, nên người hầu bên cạnh chỉ còn hai tiểu cung nữ tam đẳng.
Còn có một tiểu hoàng môn tên là Tiền Tiểu Đa, ít khi ló mặt, cũng không thân thiết.
Nguyễn Hàm Chương ngồi trò chuyện với Thanh Đại và Hồng Tụ, hỏi han sơ qua tình hình trong nhà. Được một lúc, Bội Lan tỉnh giấc.
Vừa tỉnh dậy, không khí trong Đường Lê Các liền đổi khác, ai nấy lập tức răm rắp.
Ở đây, đám cung nhân không sợ Nguyễn Hàm Chương, mà sợ nhất là vẻ mặt lạnh tanh của Bội Lan cô cô.
Bội Lan thong thả bước vào tẩm điện, thấy Nguyễn Hàm Chương đang cùng Hồng Tụ may vá thì hừ lạnh, liếc Hồng Tụ một cái:
“Lui xuống.”
Hồng Tụ vội vã hành lễ, lặng lẽ lui ra.
Nguyễn Hàm Chương đặt kim chỉ xuống, ngẩng lên nhìn:
“Cô cô đỡ chưa?”
Bội Lan sắc mặt lãnh đạm, chậm rãi nói:
“Trước khi vào cung, phu nhân đã căn dặn kỹ càng, bảo ta phải dạy dỗ tiểu thư cho tốt, chớ để mất mặt nhà họ Nguyễn.”
Vừa nói, khóe miệng bà ta cong lên, trong mắt tràn đầy khinh miệt và đắc ý. Bà ta vốn không ưa gì tiểu nha đầu này.
“Ngươi hôm qua được thị tẩm, lại không biết giữ lễ, để bệ hạ mê muội như thế, truyền ra ngoài thì ra cái thể thống gì?”
Nguyễn Hàm Chương cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799467/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.