Mộ Dung Tiệp dư nắm chặt góc chăn, im lặng không nói một lời.
Ngày thường, việc truyền thưởng thường do Bành Du đảm nhiệm. Nếu Bành công công bận, có thể thấy Hạ Tình cô cô. Còn Lương Tam Thái tự mình đến, thật hiếm. Trong cung, chỉ có Diêu Quý phi, Từ Đức phi hay Chu Nghi phi mới được đãi ngộ như vậy.
Giờ đây, Lương Tam Thái đang chờ ngoài điện, tuy trong lòng Mộ Dung Tiệp dư bực bội, muốn nói muốn trách, lại chẳng còn cách nào.
Cô ta cắn răng:
“Ngươi đi đi. Không thể để Lương công công chờ lâu.”
Nguyễn Hàm Chương tươi cười đáp:
“Vâng. Nương nương dưỡng bệnh cho tốt. Khi nào khoẻ lại, thiếp sẽ quay về trò chuyện cùng người.”
Nói rồi, nàng nắm tay Hồng Tụ, bước nhanh ra khỏi tiền điện.
Sau lưng, ánh mắt Mộ Dung Tiệp dư lạnh như băng.
Cảnh Hoa Diễm xưa nay đối đãi phi tần rất dịu dàng, chưa từng làm ai tổn thương. Nhưng chỉ nhìn dáng điệu Nguyễn Hàm Chương hôm nay, cô ta đã đoán được đêm qua ở Đan Nhược điện xảy ra điều gì.
Nắm tay siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cô ta khẽ nghiến răng:
“Ngươi… cứ chờ đấy cho ta.”
Nguyễn Hàm Chương bước ra tiền điện, vừa ngẩng đầu đã thấy Lương Tam Thái – người được sủng ái nhất trong đám thái giám – đang đứng dưới ánh nắng.
Lương công công da trắng, mặt tròn trĩnh, dáng vẻ vui tươi. Tuy là người hầu, nhưng vì có dung mạo trẻ trung và tính tình hoạt bát, nên rất được lòng trong cung.
Thấy nàng đi ra, Lương Tam Thái không lấy làm lạ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799465/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.