Chương trước
Chương sau
Thường công công vừa nhìn liền nhận ra đây là quạt của Anh Vương.

- Thật xin lỗi. Chúng tôi không phải cố ý, vẫn mong Bộ cô nương lượng thứ!

Lạc Dạ Thần nghe được nội dung đối thoại, biết là có người đem quạt xếp của mình trả lại, nhanh chóng

chạy đến.

Thịnh Kinh cũng chỉ lớn có vậy, Lạc Dạ Thần cùng Bộ Sanh Yên cũng được xem như là có quen biết.

Nhưng 2 người bất kể là tính cách, sở thích hay là giao tiếp đều hoàn toàn trái ngược nhau.

Cũng bởi vì như vậy, mà 2 người vốn đã vừa nhìn nhau liền cảm thấy không vừa mắt. Lúc trước còn từng

có 2 lần gây ra mâu thuẫn không lớn không nhỏ với nhau.

Lạc Dạ Thần không ngờ sẽ gặp mặt nàng ở đây, nhất thời liền thay đổi sắc mặt, tức giận nói:

- Đây là quạt xếp của bổn vương.

Hắn đưa tay định đoạt lại.

Bộ Sanh Yên nhanh nhẹn né tránh.

Nàng nhướng mày nói:

- Thì ra ngươi là người đã ném cây quạt này.

Nàng dùng ánh mắt dò xét đánh giá Lạc Dạ Thần từ trên xuống dưới, vẻ mặt trở nên ý vị thâm trường:

- Trước nay ta chỉ nghe nói nữ tử ném đồ lên người Trạng Nguyên Lang, lại không nghĩ tới ngay cả đại

nam nhân như ngươi cũng có sở thích này. Khẩu vị của ngươi cũng độc đáo quá ha!

Lạc Dạ Thần bị nàng nói đến thẹn quá hóa giận:

- Ta mới không thèm ném đồ lên người Trạng Nguyên Lang. Ngươi đừng có ở đây vu khống ta! Ta đối

với nam nhân 1 chút cũng không có hứng thú!

Bộ Sanh Yên cười khẽ:

- Còn không chịu thừa nhận? Một chút trách nhiệm cũng không có, còn dám tự nhận mình là nam nhân?

Lạc Dạ Thần không chịu đựng được nhất chính là việc bị người khác xem thường.

Hắn vừa nghe nàng nói xong lời ấy, lập tức xù lông:

- Bộ Sanh Yên, ngươi dựa vào đâu nói ta như vậy? Chuyện ta không làm, sao ta phải thừa nhận?

Bộ Sanh Yên xoa xoa lổ tai, lười biếng nói:

- Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ người ta không biết ngươi có hứng thú với nam nhân sao?

Lạc Dạ Thần tức đến sắp nổ phổi.

Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm:

- Ngươi thử nói nhãm thêm 1 câu nữa xem, đừng tưởng rằng ta đây không đánh nữ nhân!

Bộ Sanh Yên cười nhạo:

- Bộ dạng giống như ngươi, 1 mình ta có thể đánh được ba tên.

- Nha đầu thối! Ngươi dám khinh thường Lạc Dạ Thần ta?

Lạc Dạ Thần hét vào mặt 2 tên thị vệ đang đứng bên cạnh:

- Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Bắt nha đầu này lại cho bổn vương.

Hắn bị Thái Tử cùng Tiêu Trắc Phi hợp tác khi dễ còn chưa tính, hiện giờ ngay cả 1 nha đầu cũng dám xem

thường hắn. Thật sự xem hắn là quả hồng mềm, ai cũng có thể nhào nặn sao?

Bọn thị vệ lập tức ra tay, muốn bắt lấy Bộ Sanh Yên.

Bộ Sanh Yên thấy thế cũng không chút hoang mang, kéo lấy roi quấn bên hông, xông lên đánh nhau với 2

thị vệ kia.

Nàng tuy là nữ tử nhưng thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, dù lấy 1 địch 2 nhưng cũng không hề ở thế hạ

phong.

Chưởng quầy vội vàng chạy tới, kêu lên sợ hãi.

- Đừng đ ánh nữa! Tổ tông của ta ơi! Cầu xin các người đừng đ ánh nữa!

Tiêu Hề Hề chạy ra cửa xem náo nhiệt.

Sau khi nàng thấy rõ tướng mạo của nữ nhân áo đỏ kia, nhịn không được khen ngợi một câu:

- Tiểu tỷ tỷ này thật là xinh đẹp!

Lạc Dạ Thần tức đến thở phì phò, mắng:

- Đẹp cái rắm! Nàng ta chính là 1 con mụ điên không nói lý lẽ. Sau này ai mà cưới nàng ta, nhất định là do

kiếp trước ăn ở thất đức.

Tiêu Hề Hề vẻ mặt phức tạp nhìn hắn:

- Có những lời, không nên nói ra quá sớm!

Nơi này dù sao cũng là tửu lâu, xung quanh còn rất nhiều người. Ngộ nhỡ làm tổn thương người vô tội thì

cũng không hay lắm.

Dưới hiệu lệnh của Thái Tử, Triệu Hiền kịp thời ra tay ngăn cản cuộc ẩ.u đ.ả.

Bộ Sanh Yên nhìn ra thân thủ Triệu Hiền lợi hại, biết mình không phải là đối thủ của hắn. Nàng thức thời

thu hồi roi, ánh mắt liếc qua Lạc Dạ Thần, khinh thường nói:

- Bản thân mình đ ánh không lại, lại để người khác lên thay. Đời này của ngươi, tiền đồ cũng chỉ có vậy.

Không đợi Lạc Dạ Thần phản bác, nàng bèn tiện tay ném cái quạt xếp kia đi, vừa hay đập trúng vào đầu

Lạc Dạ Thần.

Lạc Dạ Thần kêu lên đau đớn.

Hắn vội vàng bắt lấy chiếc quạt xếp đang rơi xuống, đau đến mức hít sâu mấy cái.

Bộ Sanh Yên không thèm nhìn tới hắn, tiêu sái xoay người rời đi.

Lạc Dạ Thần nhìn theo bóng lưng của nàng, thét lớn:

- Nha đầu thối! Ngươi chờ đó cho bổn vương. Sau này bổn vương nhất định sẽ đánh cho ngươi răng rơi

đầy đất.

Đáp lại hắn là tiếng cười khẩy của Bộ Sanh Yên.

Nụ cười kia mang theo ý tứ mỉa mai rất rõ ràng. Cho dù là cách nhau 1 khoảng, cũng làm cho người ta cảm

nhận được sự khinh thường của nàng đối với Lạc Dạ Thần.

Lạc Dạ Thần nghiến răng nghiến lợi, lập đi lập lại mấy lần tên "Bộ Sanh Yên", giống như là muốn cắn nát

ba chữ này, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Mối thù hôm nay, ngày sau nhất định hắn sẽ trả lại gấp đôi.

Bỗng nhiên phát hiện xung quanh có không ít người đang nhìn mình, Lạc Dạ Thần trợn mắt hung ác:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin bổn vương sai người móc hết mắt các ngươi ra hay không?

Đám người bị dọa đến mức vội vàng cúi đầu lùi về sau, không dám nhìn thêm nữa.

Bữa cơm hôm nay khiến trong lòng Lạc Dạ Thần cực kỳ khó chịu.

Hắn không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, bèn chắp tay cho có lệ với Thái Tử:

- Ta còn có chút việc, đi trước đây!

Nói xong, hắn liền dẫn theo đám thị vệ bỏ đi.

Tiêu Hề Hề quay về bàn ngồi xuống, vừa ăn vừa tò mò hỏi:

- Bộ Sanh Yên đó là ai? Trông thật lợi hại!

Lạc Thanh Hàn từ tốn nói:

- Nàng ta là con gái của Định Viễn Hầu. Nàng cùng Định Viễn Hầu sinh sống ở biên cương 1 khoảng thời

gian rất dài. Có lẻ là do hoàn cảnh sống ở đó làm cho ảnh hưởng, nên tác phong của nàng khác với các quý

nữ trong kinh.

Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh:

- Vừa rồi thiếp có quan sát dung mạo của Bộ Sanh Yên, phát hiện ra một chuyện rất thú vị!

Lạc Thanh Hàn:

- Hửm?

Tiêu Hề Hề:

- Từ tướng mạo cho thấy, Bộ Sanh Yên cùng với Anh Vương có duyên phu thê với nhau.

Lạc Thanh Hàn đối với chuyện này cũng thấy bất ngờ, nhưng chỉ là 1 chút mà thôi, cũng không đưa ra

phản ứng nào khác.

Hắn không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác.

Ngược lại là Thường công công đứng bên cạnh nhịn không được mà có chút nghĩ ngợi. Dựa vào tính cách

của Anh Vương cùng với Bộ cô nương, nếu thật sự trở thành người 1 nhà, thì cuộc sống sau này chắc chắn

sẽ rất náo nhiệt.

Sau khi ăn uống no say, Tiêu Hề Hề lại lôi kéo Thái Tử đi dạo phố.

Vừa vặn bên đường có một cửa hàng mứt hoa quả mới khai trương, không chỉ có thể ăn thử miễn phí, còn

được mua 1 tặng 1.

Với tư cách là 1 người sành ăn, Tiêu Hề Hề đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Nàng lập tức lôi kéo Thái Tử đi vào cửa hàng kia.

Cửa hàng đang rất đông khách, xung quanh toàn là người.

Lạc Thanh Hàn không thích chen chúc trong hoàn cảnh đông đúc này, lông mày không tự chủ được liền

nhăn lại.

Tiêu Hề Hề ăn thử vài loại mứt, cảm thấy loại nào cũng ngon. Nàng không biết nên chọn loại nào, cuối

cùng dứt khoát không chọn nữa, tất cả những loại mà nàng nhắm trúng mỗi loại mua 1 cân.

Khách rất đông, phía trước còn có không ít người đang xếp hàng chờ thanh toán, Tiêu Hề Hề chỉ có thể

kiên nhẫn chờ đợi.

Trong quá trình chờ đợi, nàng nhịn không được lại ăn thử thêm vài loại mứt.

Có đồ ngon để ăn, chờ đợi 1 chút cũng đáng.

Nhưng Lạc Thanh Hàn lại không cảm thấy thế.

Hắn cho rằng chỉ vì muốn mua vài cân mứt mà phải tốn nhiều thời gian như vậy, là hành vi thiếu khôn

ngoan. Thời gian đó hắn hoàn toàn có thể đi làm những chuyện khác có ý nghĩa hơn.

Ngay khi lông mày hắn càng nhíu càng sâu, trong miệng bỗng nhiên bị người nhét vào 1 viên mứt.

Tiêu Hề Hề tràn ngập chờ mong hỏi:

- Có ngọt không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.