Chương trước
Chương sau
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nhai, vị ngọt của mứt tràn ngập trong khoang miệng, cảm xúc phiền muộn trong

lòng dần dần tiêu tán.

- Ừm, rất ngọt!

Tiêu Hề Hề lập tức liền nở nụ cười:

- Thiếp cũng cảm thấy loại mứt này rất ngọt. Lúc vừa ăn đến nó, thiếp liền muốn chia sẻ với chàng.

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng đang cúi đầu nghiêm túc lựa mứt, bỗng nhiên hỏi một câu:

- Nếu giữa ta và mứt hoa quả chỉ được chọn 1 thì nàng sẽ chọn bên nào?

Tiêu Hề Hề thản nhiên nói:

- Đương nhiên là thiếp chọn chàng! Bởi vì chỉ cần nhìn thấy chàng thì thiếp cũng đã cảm thấy rất ngọt

ngào.

Rõ ràng là Lạc Thanh Hàn đã nuốt mứt xuống rồi, nhưng hắn cảm thấy trong miệng vẫn còn rất ngọt.

Có người đi ngang chen lấn, Tiêu Hề Hề theo bản năng dựa vào người Lạc Thanh Hàn. Hắn thuận tay đem

nàng ôm vào ngực, không để cho người khác đụng phải.

Xung quanh toàn là người, tiếng cười nói không ngừng, rất ồn ào.

Lạc Thanh Hàn lại giống như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý nhìn nữ nhân trong lòng.

Tiêu Hề Hề đem mứt mà mình cảm thấy ngon miệng đút cho hắn, nhìn về phía hắn với con ngươi sáng lấp

lánh.

Bọn họ lúc này trông giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, rất đơn sơ nhưng lại thật ấm áp.

Lạc Thanh Hàn bỗng nhiên cảm thấy, ngẫu nhiên lãng phí thời gian như vậy cũng là một loại trải nghiệm

không tồi.

Tiêu Hề Hề cơ hồ là đem mứt mà nàng nhìn thấy mỗi loại đều mua 1 cân. Chưởng quầy đóng gói giúp

nàng cũng đã tốn không ít thời gian.

Lạc Thanh Hàn cam tâm tình nguyện trả tiền.

Sau đó, hắn dẫn Tiêu Hề Hề đến một quán trà, bọn họ gặp Lệ Khinh Ngôn trong 1 gian phòng riêng.

Lúc này, Lệ Khinh Ngôn đã thay ra y phục dành cho quan Trạng Nguyên, hiện tại hắn mặc chỉ là quần áo

thư sinh thường ngày.

Bộ dạng này của hắn, so với lúc cưỡi ngựa dạo phố khi nãy trông thiếu đi vài phần khí thế, nhưng lại thêm

vài phần ôn hoà, giản dị.

Hắn hành đại lễ với Thái Tử:

- Học sinh bái kiến Thái Tử điện hạ.

Sau đó, hắn lại quay sang Tiêu Trắc Phi tiếp tục hành lễ.

Lạc Thanh Hàn ra hiệu, bảo hắn ngồi xuống nói chuyện.

Lệ Khinh Ngôn chân thành nói:

- May mắn nhờ có Thái Tử điện hạ giúp đỡ, học sinh mới có được thành tựu như hôm nay.

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói:

- Ngươi có được ngày hôm nay đều là do ngươi cố gắng mới có được, không liên quan gì đến ta.

- Nếu không phải ngài điều tra rõ vụ án gian lận thi cử, thì Trạng Nguyên Lang lần này rất có thể chính là

người khác. Còn có Chuyển Vận Phù mà ngài đưa cho học sinh, thật sự rất hữu dụng. Kể từ khi mang theo

nó bên mình, học sinh không còn gặp phải chuyện xui xẻo nữa, tất cả đều trở nên suôn sẻ.

Tiêu Hề Hề vốn đang cúi đầu ăn điểm tâm, nghe hắn nhắc đến Chuyển Vận Phù, vô thức ngẩng đầu nhìn

lên hắn.

Vận rủi vốn dĩ nên bao phủ trên người hắn, hiện giờ đã biến mất, lộ ra khuôn mặt sáng lạng. Nếu không có

gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai con đường làm quan của hắn sẽ ngày càng thuận lợi, có thể lên đến vị trí

rất cao.

Lạc Thanh Hàn không muốn cho người ta biết nguồn gốc của Chuyển Vận Phù. Hắn sợ sẽ gây phiền phức

cho Tiêu Hề Hề.

Hắn nhẹ nhàng nói sang chuyện khác.

- Gần đây có phải có rất nhiều người muốn tạo dựng quan hệ với ngươi?

Lệ Khinh Ngôn có chút ngượng ngùng:

- Đúng vậy! Bọn họ đều muốn lôi kéo học sinh về phe mình, nhưng đều bị học sinh cự tuyệt. Học sinh là

người của Thái Tử, ngoại trừ ngài ra, học sinh sẽ không đứng về phía ai cả.

Lạc Thanh Hàn lại nói:

- Nhưng nếu như ngươi muốn con đường làm quan của mình được thuận buồm xuôi gió, thì đừng để cho

người ta biết ngươi là người của ta.

Hắn dừng lại 1 chút rồi nói tiếp:

- Hơn nữa, ta cũng không hy vọng ngươi quá sớm biểu hiện mình đang đứng về phe ai. Trước khi chúng ta

có được chổ đứng vững chắc, tốt nhất không nên có quá nhiều dính líu.

Lệ Khinh Ngôn là người thông minh, hắn lập tức hiểu được dụng ý của Thái Tử.

Thân phận của Thái Tử khá nhạy cảm, nếu Lệ Khinh Ngôn quá thân cận với hắn, sợ rằng Hoàng Đế sẽ

sinh lòng nghi kỵ.

Hiện giờ Thái Tử kết thù trong triều không ít, bọn người kia đang lăm le dòm ngó Thái Tử, 1 khi phát hiện

Thái Tử có qua lại gần gũi với triều thần, bọn họ nhất định sẽ vịn vào việc này mà gây khó dễ cho Thái

Tử, có lẻ sẽ còn dâng tấu chương lên.

Có thể bọn họ sẽ không rung chuyển được địa vị của Thái Tử, nhưng lại rất dễ dàng hủy hoại tiền đồ của

Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn nghiêm túc đáp lời:

- Học sinh đã hiểu.

Chính sự đã bàn xong, Tiêu Hề Hề bắt đầu nói chuyện phiếm.

- Vừa rồi lúc ta ném quạt cho ngươi, sao ngươi không bắt lấy?

Lệ Khinh Ngôn vẻ mặt mờ mịt:

- Nương nương đã ném khi nào?

- Lúc nãy khi ngươi cưỡi ngựa diễu phố, ta đã ném quạt từ lầu 2 xuống cho ngươi!

Lệ Khinh Ngôn lập tức nhớ lại:

- Thì ra cái quạt xếp kia là do người ném.

Cái quạt xếp đó vừa nhìn đã biết là rất nặng, rơi trúng vào người chắc chắn sẽ rất đau. Lúc ấy hắn đơn

thuần là sợ bị ném trúng, cho nên mới không nghĩ ngợi mà né sang 1 bên.

Hắn xấu hổ nói:

- Nếu biết trước là do nương nương ném, học sinh nhất định sẽ bắt lấy.

Lạc Thanh Hàn đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Lệ Khinh Ngôn lập tức sửa lại lời nói:

- À, không, không! Nếu biết là Trắc Phi nương nương ném, học sinh càng không dám bắt lấy.

Cho dù hắn có ăn tim hùm gan báo, hắn cũng không có dũng khí đi tranh đoạt nữ nhân với Thái Tử.

Tiêu Hề Hề nghe nói như vậy cũng không tức giận, ngược lại là cười tủm tỉm:

- May mắn là ngươi không đón lấy. Cây quạt kia sau đó đã đập trúng người khác, vừa hay tác thành 1 mối

lương duyên.

Lệ Khinh Ngôn khó hiểu nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề cũng không giải thích, lại hỏi sang chuyện khác, ví dụ như có ai muốn tác hợp khuê nữ nhà

mình cho hắn hay không?

Lệ Khinh Ngôn bị hỏi thì tỏ ra xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng:

- Nương nương đừng trêu ghẹo học sinh. Hiện tại học sinh 1 lòng chỉ muốn theo đuổi sự nghiệp, tạm thời

chưa có ý định lấy vợ.

Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát gương mặt hắn, phát hiện nhân duyên của hắn còn chưa xuất hiện, liền cười

nói:

- Loại chuyện này không cần quá gấp gáp. Tùy thời duyên phận sẽ đến, lúc đó tự nhiên sẽ thành.

- Nương nương nói chí phải.

Sau khi tạm biệt Lệ Khinh Ngôn, Tiêu Hề Hề lôi kéo Thái Tử tiếp tục đi dạo phố.

Bọn họ vừa đi dạo vừa mua đồ, đồ mua được đều giao cho Ngọc Lân Vệ mang lên xe. Đến khi dạo phố

xong quay lại xe ngựa, mới phát hiện trong xe đã chất đầy đồ ăn.

Tiêu Hề Hề rất kinh ngạc:

- Sao chúng ta mua nhiều đến vậy?

Lạc Thanh Hàn:

- Cái này cần phải hỏi nàng!

Thường công công giúp thu dọn gọn gàng lại những thứ đó, nhường chỗ cho Thái Tử và Tiêu Trắc Phi

ngồi vào.

Xe ngựa chở bọn họ trở về hoàng cung.

Khi bọn người Ngọc Lân Vệ đem thức ăn kia từ trong xe dọn xuống, Bảo Cầm nhìn mà trợn mắt há hốc

mồm.

Nàng nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi:

- Nương nương, người đây là mua hết toàn bộ thức ăn trong Thịnh kinh mang về sao?

Tiêu Hề Hề cười khoái chí:

- Đâu có khoa trương như em nói. Ta chỉ là đi dạo hai con phố mà thôi!

- Chỉ mới đi dạo hai con phố mà người đã mua nhiều đồ như vậy. Nếu để cho người đi dạo thêm vài con

phố nữa, không phải là người sẽ ăn sập luôn gia tài của Thái tử điện hạ sao?

Tiêu Hề Hề:

- Sao có thể chứ? Thái Tử nhiều tiền như vậy, không dễ dàng phá sản vậy đâu. Ta rất có lòng tin đối với

tiền trong khố phòng của hắn nha!

Bảo Cầm:.....

Làm sao đây, bỗng nhiên cảm thấy rất đồng cảm với Thái Tử!

Dưới sự chỉ huy của Bảo Cầm, các cung nữ thái giám đem toàn bộ thức ăn kia chuyển vào trong Thanh Ca

Điện.

Tích trữ được nhiều đồ ăn ngon như vậy, Tiêu Hề Hề cảm thấy có thể bản thân sẽ mất 1 thời gian dài

không cần ra ngoài. Thật sự là vui ch ết đi được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.