Xử lý vết thương đã xong, Tô Khiết Tử thấy thời gian còn sớm, cố ý lôi sách vở ra ôn bài. Cả ngày đi học cô ghi chép rất đầy đủ, cũng rất chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài.
Mang tâm thế tự tin để ôn bài học ngày hôm nay, đến khi mở vở ghi bài ra, đầu óc cô nó xoay mồng. Cảm giác như chữ nghĩa cứ bay bổng khắp nơi chứ không đi vào tâm trí của cô vậy.
Tô Khiết Tử xoa đầu bứt tóc.
- Trời ơi, sao nhìn không hiểu gì hết vậy?
Cô thử cố gắng xem các đáp án giải bài, lại lật sách bài tập ra làm thử và học công thức, nhưng có lẽ do đã lâu không đụng vào sách vở và không có đầu óc trong học tập nên Tô Khiết Tử cảm thấy đau đầu vô cùng.
Loay hoay đến khi đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm. Mắt lim dim muốn ngủ gục, cô không thể tập trung được nữa mới bất đắc dĩ phải thở dài, đóng sách vở và lên giường tìm ổ chó của mình.
Hôm nay bị mấy đứa nhóc kia bu quanh khiến sức lực Tô Khiết Tử cạn kiệt. Vừa đặt đầu lên gối là cô ngủ ngay, cả đêm không một giấc mộng.
Cũng vào lúc nửa đêm đó, Phó Thời Miễn mệt mỏi đạp xe về tới nhà. Trên tay anh còn cầm thêm một phần cơm thịt kho tàu mới toanh. Hôm nay là sinh nhật của ông chủ quán, ông ta tốt bụng nên tặng cho nhân viên mỗi người một phần cơm.
Phó Thời Miễn xách đồ lên nhà. Mở cửa bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-hon-nhan-tri-mang/3675618/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.