Lối đi đến lớp học 11B, Phó Thời Miễn bắt gặp bạn học Tô Khiết Tử đang chậm chạp bước đi. Mái tóc đen dài cột thành đuôi ngựa. Một góc phải trên trán dán băng gạc nổi bật.
Chuyện hộp cơm ngày hôm qua chỉ như một chiếc lá rơi bay ngang qua người, không đến mức thân thiết thành bạn bè để hỏi thăm nhau, cho dù cả hai đã học cùng lớp được hai năm.
Mà Tô Khiết Tử cứ mỗi lần nhìn thấy Phó Thời Miễn là hơi né tránh. Cô chỉ sợ kiếp này anh vẫn điên loạn ra tay giết người.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô chẳng biết vì sao anh lại làm như thế? Trên mạng đăng báo đồn rằng do áp lực thi cử, không lẽ cậu ấy học không tốt thật sao? Thế thì bài kiểm tra Tiếng Anh ngày qua có ổn không đây?
Tự dưng nhớ đến bài Tiếng Anh, Tô Khiết Tử ảo não phiền muộn. Nếu lần này vẫn bị giáo viên phê bình trước lớp thì còn mặt mũi gì nữa đây. Bây giờ cô là người mang linh hồn và trí óc tuổi 27, bị mắng trước bọn trẻ 17 tuổi thì có hơi nhụt nhã.
Tô Khiết Tử khều tay bạn học ngồi kế bên mình. Theo cô nhớ thì cô nàng này học khá tốt, ít nhiều gì cũng đứng trong top 10 của lớp thì phải.
Nhìn thấy Vu Mân Mân kéo ghế ra ngồi xuống. Tô Khiết Tử vội thấp giọng hỏi:
- Mân Mân. Tớ hỏi cái này được không?
Vu Mân Mân ngày thường sống hướng nội, trong lớp cũng rất ít tiếp xúc với bạn học khác, huống chi giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-lai-hon-nhan-tri-mang/3675619/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.