Chương trước
Chương sau
Lối đi đến lớp học 11B, Phó Thời Miễn bắt gặp bạn học Tô Khiết Tử đang chậm chạp bước đi. Mái tóc đen dài cột thành đuôi ngựa. Một góc phải trên trán dán băng gạc nổi bật.

Chuyện hộp cơm ngày hôm qua chỉ như một chiếc lá rơi bay ngang qua người, không đến mức thân thiết thành bạn bè để hỏi thăm nhau, cho dù cả hai đã học cùng lớp được hai năm.

Mà Tô Khiết Tử cứ mỗi lần nhìn thấy Phó Thời Miễn là hơi né tránh. Cô chỉ sợ kiếp này anh vẫn điên loạn ra tay giết người.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô chẳng biết vì sao anh lại làm như thế? Trên mạng đăng báo đồn rằng do áp lực thi cử, không lẽ cậu ấy học không tốt thật sao? Thế thì bài kiểm tra Tiếng Anh ngày qua có ổn không đây?

Tự dưng nhớ đến bài Tiếng Anh, Tô Khiết Tử ảo não phiền muộn. Nếu lần này vẫn bị giáo viên phê bình trước lớp thì còn mặt mũi gì nữa đây. Bây giờ cô là người mang linh hồn và trí óc tuổi 27, bị mắng trước bọn trẻ 17 tuổi thì có hơi nhụt nhã.

Tô Khiết Tử khều tay bạn học ngồi kế bên mình. Theo cô nhớ thì cô nàng này học khá tốt, ít nhiều gì cũng đứng trong top 10 của lớp thì phải.

Nhìn thấy Vu Mân Mân kéo ghế ra ngồi xuống. Tô Khiết Tử vội thấp giọng hỏi:

- Mân Mân. Tớ hỏi cái này được không?

Vu Mân Mân ngày thường sống hướng nội, trong lớp cũng rất ít tiếp xúc với bạn học khác, huống chi giao tiếp với Tô Khiết Tử - người luôn tự cao và chỉ thích nói chuyện với Đàm Khương.

- Được, cậu hỏi đi.

Bất ngờ khi Tô Khiết Tử bắt chuyện trước, Vu Mân Mân theo phép lịch sự đáp lời. Ánh mắt mang theo sự nghiên cứu nhìn Tô Khiết Tử.

Tô Khiết Tử lại không để tâm đến vẻ mặt này của Vu Mân Mân, cô kề sát lại gần cô bạn và hỏi:



- Cái cậu Phó Thời Miễn kia... Học có tốt không?

- Phó Thời Miễn?

Vu Mân Mân quay đầu nhìn về phía bàn học cuối lớp, cô ấy lại nhìn về phía Tô Khiết Tử. Chẳng trách Tô Khiết Tử hỏi điều đó, dẫu sao ngày thường cô có bao giờ quan tâm tới ai ngoài Đàm Khương đâu chứ.

Vu Mân Mân gật đầu nói:

- Cậu ta đứng top 1 trong lớp và đứng nhất khối 11 đó!

- Thật sao!

Tô Khiết Tử hoảng hốt lớn giọng. Nhiều bạn học nhìn về phía mình, cô ngại ngùng nhỏ giọng lại.

- Cậu ta học giỏi thật sao?

Hiếm khi Vu Mân Mân tri kỷ nói chuyện với Tô Khiết Tử. Mặc dù tính cách cô ấy hướng nội thật đấy, nhưng chuyện gì bát quái xung quanh mình cô ấy đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Vu Mân Mân gật đầu thêm cái nữa, lại nói:

- Đúng vậy, học rất giỏi. Chắc cậu không biết rồi, trường chúng ta có cấp học bổng cho top 5 học sinh giỏi toàn khối. Nhà cậu ta khá khó khăn, nên cậu ta luôn quyết tâm dành được học bổng. Kỳ thi nào cũng toàn đứng nhất trường!

Nghe bảo Phó Thời Miễn học giỏi đến vậy, bất giác Tô Khiết Tử thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu thầm nghĩ may mắn quá. Không ngờ cô chó ngáp phải ruồi, chép ngay bài làm của học bá.

- À, nhà cậu ấy khó khăn lắm hả?



Tô Khiết Tử tò mò xì xầm tiếp với Vu Mân Mân. Vu Mân Mân liếc mắt nhìn xung quanh chỗ ngồi, rồi ra hiệu cho Tô Khiết Tử sát tai vào gần mình. Cô ấy nhỏ giọng trả lời:

- Ba của cậu ấy từng đi tù và bị xử bắn. Mẹ cậu ấy thì mắc bệnh tâm lý, em gái thì mới học lớp 5. Hiện tại ngoài trừ trợ cấp từ nhà nước và học bổng của trường ra thì cậu ấy chẳng có nguồn thu nhập nào cả. Chỉ có thể nói là nghèo đến mức mỗi ngày đi học uống toàn nước lã chống đói.

Nhắc đến hai chữ "đi tù" quá nhạy cảm. Tô Khiết Tử sững người nhớ đến tin tức ở kiếp trước.

Cô không hề muốn nghĩ xấu về Phó Thời Miễn đâu, thế nhưng lẽ nào gia đình có xuất thân xấu, thì bản thân cũng sẽ biến thành người giống vậy sao?

Càng nghĩ cô lại càng thấy không giống lắm. Hôm qua là ngày đầu tiên cô chạm mặt với Phó Thời Miễn, ngoại trừ ấn tượng về dáng người cao ráo, nước da ngăm đen, khuôn mặt luôn mang theo nét mệt mỏi, chỉ có đặc biệt mỗi đôi mắt đượm buồn nhưng vẫn rất trong veo, đầy khát vọng về tương lai.

Nó không hề nhiễm chút nét u ám của một người bị áp lực học tập và tâm lý biến thái giết người được.

Tô Khiết Tử im lặng suy nghĩ, bàn tay sờ sờ lên băng gạc trắng nổi bật. Vu Mân Mân cũng không nói thêm gì nữa, chuông reo vào lớp, cô bạn nhỏ chăm học lấy sách vở ra nghe giảng.

Có lẽ Vu Mân Mân phát hiện ra Tô Khiết Tử rất dễ nói chuyện, cộng thêm vết thương không rõ nguyên do trên trán Tô Khiết Tử, nên trong các tiết học sáng nay, mỗi lần nhìn thầy Tô Khiết Tử đờ người ra thì cô bạn nhỏ sẽ tốt bụng nhắc nhở. Bài nào không hiểu thì sẽ giảng lại vài câu.

Tô Khiết Tử cũng là lần đầu gặp bạn học đối xử tốt và chân thành đến vậy. Nghĩ tới kiếp trước chẳng có ai giúp cô ôn bài gì cả, mà một phần bởi cô có chú tâm gì việc học đâu.

Đầu óc như trái nho của cô chỉ toàn nhắc đến Đàm Khương.

Nghĩ tới anh ta, Tô Khiết Tử bĩu môi ghét bỏ. Ánh mắt mang theo tia hận thù nhìn sang chỗ ngồi của anh ta. Chuyện của Phó Thời Miễn thôi thì bỏ qua một bên đi, nếu sau này có cơ hội ngăn cản cậu ấy giết người thì tốt.

Trước mắt vẫn là bản thân cô phải tìm cách để kéo Đàm Khương xuống vực thẳm, khiến anh ta trả giá cho đứa con đáng thương của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.