Ngụy Hà đứng xa xa nhìn anh,muốn mở miệng gọi anh một tiếng,lại cảm thấy khóe mắt cay cay,không có khí lực mở miệng. _Mẹ,mẹ nghĩ anh ấy cứ cô độc như vậy có khó chịu không? Ngụy Hà hỏi người mẹ đứng sau lưng mình,nhưng chậm chạp không ai đáp lại. Ngụy Hà liền quay đầu,phát hiện trong phòng trống trơn, làm sao còn có bóng dáng của mẹ mình. Lại nhìn về phía đối diện,thân hình đơn bạc của Ngụy Thư dần dần ẩn trong bóng đêm, nhìn không tới nữa. Ngụy Hà bỗng cảm thấy hoảng hốt, giơ chân vội vàng chạy ra ngoài,sắc trời tối đen đến đáng sợ,ngay cả hành lang đều không ánh sáng,cậu chạy đến trước cửa phòng Ngụy Thư,phát hiện cửa vẫn đóng chặt, làm thế nào cũng không thể mở ra. Không hề tiếp tục giãy dụa, Ngụy Hà hô to “Người tới a! Người tới a!” Vừa gọi vừa lúng túng không biết chạy hướng nào. Tiếng hít thở ồ ồ, tim đập cực nhanh,sợ hãi chiếm cứ hết đầu óc Ngụy Hà, tòa nhà lớn như vậy,vô luận cậu có chạy nhanh thế nào,cũng chẳng có lấy một bóng người. Ngụy gia chỉ còn lại một mình cậu… Trước mắt đột nhiên tối sầm,không thấy cả năm ngón tay. Ngụy Hà vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, người đâu? Người đâu? Đi đâu hết rồi? Tiếng hí khúc y y nha nha đứt quãng không ngừng vang lên bên tai Ngụy Hà,hát một hồi cuối cùng cũng dừng lại,sau đó là âm thanh nức nở thật nhỏ. Ngụy Hà mạnh mẽ quay đầu lại… Nhìn căn phòng sáng đèn, Ngụy Hà sửng sốt vài giây,đầu rất đau, có chút choáng váng,nhưng đã ý thức được đây chỉ là một giấc mộng. Thì ra chỉ là mơ… Nhẹ nhàng thở dài một hơi,nhưng trong lòng vẫn vô cùng buồn bã. Đúng rồi, mình trở về bằng cách nào? Chính là Ngụy Hà không tiếp tục tìm hiểu vấn đề này,bởi vì tiếng khóc nức nở còn chưa dứt, ô ô làm người ta tâm thần không yên. Không biết có phải uống rượu vào lá gan liền lớn hơn, Ngụy Hà đứng dậy,chân trần lảo đảo ra khỏi phòng. Khi cửa phòng mở ra, bên ngoài không một bóng người,nhưng thực ra ánh đèn hành lang tối hơn bình thường, âm trầm “Ô…ô…” còn đang khóc. Ngụy Hà dùng sức vẫy vẫy cái đầu đau nhức, hướng về bên trái hành lang, vừa đi qua khúc quanh, Ngụy Hà chợt bắt gặp một thân ảnh màu đỏ. Càng đi càng gần, càng đi càng gần… _”Mày là ai?” Ngụy Hà đứng cách đối phương không xa, hỏi Thanh âm kia dừng lại, im lặng đến đáng sợ. Ngụy Hà đứng yên không nhúc nhích,ngay khi Ngụy Hà dần cảm thấy sợ hãi thì, người nọ đột nhiên ngoảnh đầu bỏ chạy,Ngụy Hà lập tức phản xạ đuổi theo. Người phía trước mặc đồ diễn,vóc dáng khá cao,chạy trốn rất nhanh,dưới ngọn đèn mờ tối, cái bóng chuyển động trải dài trên mặt đất. Ngụy Hà bắt đầu hoài nghi, kẻ mình đang đuổi theo căn bản không phải là quỷ,mà chỉ là một người bình thường. Hơn nữa căn cứ theo tốc độ của người nọ, có thể thấy được hắn đang kích động. Vừa nghĩ như vậy, Ngụy Hà liền lập tức khẳng định. Chẳng lẽ mấy ngày nay đều là do người nọ giả thần giả quỷ dọa người? Muốn biết đến cùng,Ngụy Hà cũng liều mạng chạy theo,vừa chạy vừa hét lớn “Đứng lại! Đứng lại cho thiếu gia tao! Thử đứng lại xem ông có đánh chết mày hay không!” Người phía trước chạy rất nhanh, Ngụy Hà dù sao cũng uống rượu, trạng thái không tốt, chống đỡ hết nổi,chạy chạy chân liền mềm nhũn. Nhìn người nọ cách mình ngày càng xa,Ngụy Hà rốt cuộc không có khí lực đuổi theo,đỡ cột từng ngụm từng ngụm thở hổn hển,mắt thấy người chạy vào khu vực dành cho hạ nhân. Khu ở của bọn người hầu … Ngụy Hà quệt mồ hôi trên trán, toàn thân cứng đờ. Vào khu của bọn người hầu… Trên đường trở về, Ngụy Hà miễn bàn cũng biết có bao nhiêu căm tức,động tĩnh lớn như thế,vậy mà không một ai dám chạy ra xem,nuôi đám người hầu như vậy còn không bằng nuôi một đàn chó! Dừng lại trước cửa phòng mình,Ngụy Hà nhìn thoáng qua đối diện,cánh cửa kia vẫn đóng chặt,bên trong một mảnh hắc ám. Nhu nhu hai mắt,Ngụy Hà không khỏi nhớ tới giấc mộng vừa rồi,tựa hồ có thể nhìn thấy ánh mắt ẩn giấu bên trong đang lặng lẽ quan sát mình. _”Phi! Mẹ nó chỉ là ác mộng mà thôi!” Ngụy Hà thối một hơi, quay đầu về phòng Vừa bước vào phòng, Ngụy Hà đột nhiên cảm thấy chân có chút đau, cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn chân không biết khi nào đã thủng một lỗ lớn,máu tươi còn đang ào ào trào ra ngoài, trông có vẻ bị đâm rất sâu. Buông chân ra tính toán mặc kệ,chờ ngày mai lại gọi người lấy thuốc đến. Lúc đi đóng cửa, ở hướng đối diện không biết một bóng người đã đứng đó từ bao giờ,làn gió thoảng qua nhẹ nhàng thổi tung mái tóc mềm mại của người nọ,hỗn độn dán trên mặt, che mất một con mắt. Ngụy Hà sững sờ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, người kia đã không thấy tăm hơi. Ngụy Thư đâu rồi? Nhìn lầm sao? Ngụy Hà lạc lõng. Kế đó liền không còn buồn ngủ. Ngụy Hà nằm trên giường nghĩ,kẻ giả quỷ dọa người nhất định là người hầu trong nhà, vậy đó là ai? Xuất phát từ mục đích gì? Hôm đây lão già Ngụy Thường Đức cùng dì Hai thần thần bí bí đi nơi nào? Không dám để cho người biết. Còn Ngụy Thư nữa… Cuối cùng nghĩ tới Ngụy Thư,Ngụy Hà đã không còn năng lực tự hỏi, cả đầu óc đầu là bộ dáng của Ngụy Thư, Ngụy Thư, Ngụy Thư… Cũng không biết lúc nào thì ngủ, Ngụy Hà bị hạ nhân đánh thức, nói dì Ba vừa tới, gọi người đưa điểm tâm. Mở mắt ra, đầu đau đến lợi hại,nhưng chợt nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, Ngụy Hà liền nằm không nổi. Đứng lên nhìn đồng hồ trên bàn,trễ như vậy rồi sao. *** _Cậu Hai, lão gia nói người không thoải mái, không gặp ai cả. _Tao đây làm con đến thăm thì thế nào! Cút ngay! Nếu không đừng trách tao không khách khí! Ngụy Hà giận dữ, dùng sức đẩy ra đám người đang ngăn trở trước mặt. _Cậu Hai, cậu đừng làm tụi con khó xử, lão gia đã nói không cho vào. Vẻ mặt người nọ đau khổ,thiết chút nữa liền quỳ xuống trước mặt Ngụy Hà. _”Để nó đi vào.” Ngay khi Ngụy Hà đang định ra tay đánh kẻ cản trước mặt mình,thì trong phòng vang lên tiếng của Ngụy Thường Đức. _Đồ chó! Coi chừng tao đó! Ngụy Hà hung hăng trừng mắt nhìn gã hầu. Thời điểm đi vào còn không quên quay đầu tỉ mỉ đánh giá gã hầu một phen, người kia bị dọa cho rằng Ngụy Hà còn muốn đánh hắn liền hoảng sợ cúi đầu trốn tránh. Vóc dáng không tính cao, còn có chút béo,rõ ràng không phải là kẻ tối hôm qua. Lại nhìn thoáng qua bộ dáng ngu ngốc của gã,Ngụy Hà hừ lạnh một tiếng, không cùng gã dây dưa Lần này, Ngụy Hà gặp lại Ngụy Thường Đức cũng không còn kích động như lúc trước,chính là phẫn nộ trong mắt vẫn chưa giảm. Khí sắc của Ngụy Thường Đức tốt lắm,ngồi trên ghế, cả người không còn bệnh hoạn, khôi phục uy nghiêm như ban đầu. _”Sáng sớm đã làm ầm ĩ bên ngoài giống cái gì!” Ngụy Thường Đức mạnh mẽ vỗ bàn. Ngụy Hà một chút cũng không sợ,ngược lại cười lạnh “Mấy ngày nay trốn tránh tôi làm gì ? Chẳng lẽ lần trước bị tôi nói trúng tim đen nên sợ sao?” _”Mày biết mình đang nói chuyện với ai sao!” Ngụy Thường Đức nổi giận,giơ ngón tay chỉ vào mặt Ngụy Hà Ngụy Hà đi về phía trước, xấc xược nói “Ông biết tôi đang nói gì mà! Như thế nào? Hiện tại giả ngu cho qua chuyện?” Hai mắt Ngụy Thường Đức trợn lớn, thân thể run rẩy,tức đến không nhẹ. Ngụy Hà bắt gặp Ngụy Thường Đức như vậy có chút kiêng dè,nhưng ngoài miệng vẫn cứ cứng rắn “Tức giận? Chẳng lẽ ông cũng muốn giết tôi? Tựa như đã làm với Ngụy Thư??” “Phanh!” Vừa dứt lời, một tách trà lập tức bay tới chỗ Ngụy Hà,Ngụy Hà né không kịp,bị đập trúng mũi,cậu ngã lăn trên đất, đau đớn che cái mũi,máu tươi từ trong kẽ ngón tay chảy ra. Lúc này, Ngụy Thường Đức cực kì hung ác,khi nhìn Ngụy Hà như vậy cũng không có chút áy náy,lão lạnh giọng nói với Ngụy Hà “Thứ đầu óc ngu muội như mày vốn nên theo mẹ mày tiến vào quan tài lâu rồi!” Ngụy Hà còn đang che cái mũi,nước mắt lã chã rơi xuống,cậu quả thật rất sợ,vừa rồi cậu còn cảm thấy Ngụy Thường Đức chắn chắc sẽ giết cậu, phải biết lão già này ngay cả Ngụy Thư còn xuống tay được. _”Là đứa nào lắm mồm đồn nhảm với mày?” Ngụy Thường Đức đứng ở trên cao nhìn Ngụy Hà chất vấn Ngụy Hà trừng lão “Ông đừng quản tôi! Dù sao tôi biết chắc là ông làm!” _”Mày!” Hai mắt Ngụy Thường Đức đỏ ngầu,thiếu chút nữa liền bị Ngụy Hà chọc đến không thể kiềm chế. Ngụy Hà một tay che mũi, một tay chống đất đứng lên,yết hầu có chút nghẹn ngào “Ông nỡ lòng nào làm như vậy, Ngụy Thư trêu chọc gì tới ông chứ?” Ngụy Thường Đức bị Ngụy Hà hỏi ngẩn người,không trả lời, tầm mắt dừng trên người Ngụy Hà. Đứa con trai này giờ đã trưởng thành,nhưng cố tình khi gặp chuyện lại giống như con nít ba tuổi, ngoài miệng không biết che giấu,có việc chỉ biết gây sự ồn ào,đầu óc không khôn khéo,có thể nói là thiếu linh hoạt, không có tiền đồ. _”Tao không giết Ngụy Thư. Mặc kệ mày nghe ai nói nhảm,chuyện hôm nay tao coi như chưa từng phát sinh. Mấy ngày nay mày gây sự cũng đủ rồi, có thời gian thì nên đi theo Ngụy Lập Diễm học cách quản lý gia nghiệp.” Thời điểm Ngụy Thường Đức nói những lời này vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Cứ như vậy không chút nào giống kẻ đã từng ốm đau liên miên trên giường, những ngày yếu đuối kinh hoảng kia của Ngụy Thường Đức dường như chỉ ảo giác của Ngụy Hà. _”Tôi không tin.” Ngụy Hà lau đi máu nơi khóe miệng, phản bác rời đi Ngụy Thường Đức kiên nhẫn nói “Ta không cần lừa mày làm gì,mặc kệ mày có tin hay không,đương nhiên, cho dù mày không tin,thì mày làm được gì? Lấy súng bắn cha mày sao? Mày cứ như vậy thì cuối cùng cũng tự chuốc lấy thiệt thòi.” Ngụy Hà dừng lại, đưa lưng về phía Ngụy Thường Đức, siết chặt nắm tay “Cho dù ngày sau tôi lưu lạc thành cái gì,đó cũng là do ông làm hại. Về chuyện của Ngụy Thư, tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng, vạch trần hành động đáng ghê tởm của ông cho người đời xem,để ông không thể ngóc đầu lên được!” Nhìn Ngụy Hà đập cửa bỏ đi,ánh mắt Ngụy Thường Đức tối sầm,đến cùng thì kẻ nào đang tung tin đồn thất thiệt? Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy Ngụy Hà tiếp xúc với Ngụy Thư,hôm nay thế nhưng lại vì Ngụy Thư mà trở mặt với mình. Ngụy Thường Đức chợt nhớ tới đứa con cả có gương mặt giống mẹ mình như đúc, thân thể liền không hiểu cứng đờ, sau đó lập tức khôi phục bình thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]