Ngụy Thường Đức dường như cố ý trốn tránh Ngụy Hà, mặc kệ Ngụy Hà tìm tới lúc nào, Ngụy Thường Đức đều nói không rảnh. 
Đối với việc bệnh tình của Ngụy Thường Đức đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, Ngụy Hà hết sức kinh ngạc, trong nội tâm thậm chí có chút thất vọng, nhưng vì sao lại thất vọng thì cậu cũng không hiểu. 
Dì Hai bắt đầu thường xuyên đi theo Ngụy Thường Đức ra ngoài. 
Hệt như hiện tại,Ngụy Hà xa xa nhìn dì Hai đỡ Ngụy Thường Đức lên xe, cậu còn chưa kịp đuổi theo, thì xe đã nổ máy rời đi. 
Dì Hai với lão già kia đi đâu vậy? 
Hôm nay là ngày đầu tiên Ngụy Thường Đức ra khỏi cửa kể từ khi lão ngã bệnh, lão rốt cuộc muốn đi đâu? 
Ngụy Hà tìm đến hạ nhân thường xuyên hầu hạ bên cạnh Ngụy Thường Đức, kẻ kia cũng lắc đầu không biết. 
Nhớ tới ngày đó dì Ba có chuyện giấu diếm mình,hôm nay Ngụy Hà quyết định phải hỏi cho ra lẽ. 
Xuyên qua hành lang, không lâu nữa sẽ đến phòng dì Ba,Ngụy Hà liền nhanh chân hơn,lúc đi qua khúc quanh, một người đột nhiêt vọt tới, đánh lên Ngụy Hà. 
Ngụy Hà bị bất ngờ, lảo đảo suýt ngã,ổn định thân thể, Ngụy Hà hung hăng trừng mắt nhìn kẻ trước mặt “Mày đui sao!” 
_”Tuấn…tuấn…” Ngụy Lượng mặt bẩn hề hề ngây ngô nhìn Ngụy Hà cười,Ngụy Hà vốn đang phiền táo,bị như vậy càng phát hỏa, càng làm cho cậu tức giận là Ngụy Lượng chính là em ruột của Ngụy Lập Diễm, mặt mũi hai anh em có chút tương tự khiến Ngụy Hà bỗng nhớ tới thái độ xấc xược 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-huynh/40738/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.