_Lão gia, ả ta đã trở lại,tôi nhìn thấy ả. Thật mà.
Dì Hai cúi đầu nhìn Ngụy Thường Đức,hai mắt Ngụy Thường Đức mở thật lớn,như là kinh hách.
_Nhất định là là ả ta trở về báo thù, lão gia…
_”Bà…Bà…” Ngụy Thường Đức nhìn về phía dì Hai,nghẹn ngào mở miệng “Cô..Cô ấy đến đây?” ánh mắt đục ngầu dường như chứa đầy bi thương, áy náy cùng sợ hãi, đôi tay cũng theo đó mà run rẩy.
Dì Hai vẫn có chút sợ hãi,hai đêm nay như bị ma ám,ngoài cửa luôn có kẻ khóc lóc sướt mướt, mê mang trong kinh hách,nhưng tới nửa đêm lại bị tiếng hát hí khúc bừng tỉnh. Cứ như vậy lặp đi lặp đi, ngay cả dì Hai cũng chịu không nổi,tính tình càng ngày càng táo bạo. Nên khi nhìn thấy Ngụy Thường Đức như vậy, trong lòng lại bừng bừng phẫn nộ cùng không cam.
Bà lãnh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói với Ngụy Thường Đức “Đều như vậy ông còn nhớ tới ả ta? Lúc sống ông nhớ đến con tiện nhân đó thì thôi,nhưng tại sao ngay cả khi đã chết nó vẫn còn thắng được tôi!Hiện tại ông cũng sắp đi đời nhà ma rồi, vui sao? Thật mừng sau khi chết có thể đi tìm ả ta chứ gì???”
Dì Hai lanh lảnh thét chói tai,Ngụy Thường Đức lại phảng phất như không nghe thấy,hai mắt tan rã,nhỏ giọng thì thào “Cô ấy đã trở lại…Cô ấy tới tìm tôi…” nước mắt men theo những nếp nhăn nơi khóe mặt khẽ trượt xuống.
Dì Hai thấy Ngụy Thường Đức như vậy càng khó thở “Tôi sinh hai đứa con trai cho ông,đi theo ông vài chục năm,mà lại chẳng được gì cả!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-huynh/40736/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.