Nguy Hà si mê ôm lấy Ngụy Thư,hai tay vói vào trong áo anh,vừa chạm đến da thịt bóng loáng liền dừng một chút,tất cả những điều tốt đẹp này tới quá nhanh… Ngụy Hà dựa vào cảm giác mà di chuyện, dễ dàng cởi đi áo khoác của Ngụy Thư… Ngụy Thư không ngừng hôn lên cổ cậu, quần áo của Ngụy Hà không biết từ bao giờ đã nằm một bên.. Trong lúc ý loạn tình mê, Ngụy Thư và Ngụy Hà đi đến bên giường, rồi cùng ngã xuống giường. Ngụy Hà tưa vào người Ngụy Thư, hai người đều đã trần trụi,trong bóng tối,tay Ngụy Hà thật cẩn thận mò mẫm lên mặt Ngụy Thư, âu yếm vuốt ve hai má anh,lắp bắp nói “Em, em thích anh…” Những lời này vừa nói ra, Ngụy Hà không nghe thấy Ngụy Thư đáp lại, mà Ngụy Hà cũng không để ý. Cậu dùng tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn thân thể Ngụy Thư,loại cảm xúc mượt mà này làm cho toàn thân Ngụy Hà trở nên nóng bỏng. Mặc dù Ngụy Thư cao hơn cậu nửa cái đầu,nhưng vòng eo mềm mại quả thật tinh tế hơn mình rất nhiều. Trong đầu Ngụy Hà nhẹ tênh như bông,động tác rất chậm rãi,giống như sợ làm đau đến Ngụy Thư. Ngụy Hà nghĩ, giờ khắc này mình được ở gần Ngụy Thư như vậy,cho dù ngày mai có chết cũng cam tâm tình nguyện. _”Anh…” hô hấp của Ngụy Hà trở nên dồn dập,cậu lung tung vùi đầu vào trong ngực Ngụy Thư. Dưới thân, Ngụy Thư năng nề khụ hai tiếng,thân thể khẽ chấn động,vật dưới thân Ngụy Hà lập tức đứng lên,không quản người kia còn đang ho khan,cậu gấp gáp tiếp tục hôn xuống,còn muốn nhiều hơn nữa. Đột nhiên một bàn tay bò ra sau, dường như muốn trấn an mà vỗ nhẹ lưng Ngụy Hà. Ngụy Hà giật mình “Anh…Em muốn anh…” Nói xong,liền định tách hai chân Ngụy Thư ra. Ngụy Thư nằm dưới thân nguyên bản trầm mặc đột nhiên ôm lấy Ngụy Hà,xoay thân, lập tức hoán đổi vị trí của hai người. _”Anh?” Ngụy Hà theo bản năng bắt lấy cánh tay Ngụy Thư,mở miệng nghi hoặc,ngực có chút phập phồng. Vừa rồi chỉ còn kém một chút,Ngụy Thư mà mình ngày mới đêm mong nhớ tâm tâm niệm niệm sẽ thuộc về mình. Đột nhiên bị đánh gãy, trong lòng Ngụy Hà không khỏi bất mãn. Nương theo ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang chiếu vào cửa sổ có thể nhìn thấy hình dáng ôn nhu của Ngụy Thư,chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào mũi Ngụy Hà, bờ môi khép hờ phả ra luồng khí lạnh lẽo làm cho trong lòng Ngụy Hà không khỏi nhộn nhạo,Ngụy Hà kiềm không được lớn mật ngẩng đầu hôn Ngụy Thư một cái, “Em yêu anh…” _”Em yêu anh…Anh…” Lời sầu triền miên. Ngụy Hà có chút kích động, gắt gao ôm lấy Ngụy Thư, hôn môi Ngụy Thư. Ngụy Thư không đáp lại cái hôn đó,Ngụy Hà rõ ràng cảm nhận được đôi khớp xương kia đang trượt xuống thắt lưng, vói vào giữa hai chân mình. Trong lòng Ngụy Hà không khỏi sửng sốt,hoảng hốt rụt lui về phía sau,lại bị Ngụy Thư bám chặt,hai chân nhất thời không chú ý bị mở ra. _”A Hà…”Ở trên giường, Ngụy Thư gọi tên Ngụy Hà,anh cúi đầu hôn lên mắt cậu,Ngụy Hà không tự giác vươn tay đẩy ra,thân thể lui về sau, nhưng nề hà vòng kẹp của Ngụy Thư quá chặt chẽ,như thế nào cũng không thể động đậy. Cậu chưa bao giờ biết, Ngụy Thư mạnh như thế. _”A Hà yêu anh từ lúc nào?” Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng dừng bên tai Ngụy Hà. Ngụy Hà khẽ run rẩy,cảm thấy giọng nói tựa như muốn hấp dẫn chính mình. Cả người mềm nhũn,đưa tay khoát lên vai Ngụy Thư, yêu từ lúc nào? Cậu mở miệng định nói ra lời ngon tiếng ngọt trong lòng,nhưng vừa động lại không thể nói ra một chữ. Ngụy Thư bỗng đè xuống,Ngụy Hà lập tức cảm thấy nơi phía sau truyền đến từng đợt đau đớn. Cậu cứng còng cả người, ngón tay hung hăng siết chặt bả vai Ngụy Thư “A!” Ngụy Hà không thể tin mở to hai mắt,đầu đầy mồ hôi,miệng há hốc,cậu muốn cự tuyệt loại cảm giác khủng bố này. Vừa vặn vẹo thân thể, lập tức đụng đến thứ cứng rắn nằm trong cơ thể,làm cho Ngụy Hà không khỏi trừu rút một hơi. _Không!…A! Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra,miệng đã bị Ngụy Thư ngăn chặn, “Không phải…em muốn như thế này sao? Hửm?” Đầu lưỡi mềm mại trơn tuột trong khoang miệng,Ngụy Hà không hề cảm thấy hưng phấn chút nào,dưới thân đau đớn làm cho cậu không ngừng co giật. Không nên như vậy… Vốn không phải như mình đã tưởng tượng… Ngụy Hà ảo tưởng tới những lần mơ thấy mộng xuân, khoái cảm mất hồn thực cốt,cậu đặt Ngụy Thư dưới thân, làm một lần rồi lại một lần…”Ngoan!” Một bàn tay sờ mặt mình,đánh tan ảo tưởng của Ngụy Hà. Cảm giác lạnh như băng khiến Ngụy Hà trở nên thanh tỉnh, đau đớn càng ngày càng mãnh liệt. _”Đau…Tránh ra.” Ngụy Hà khàn khàn, mang theo cầu xin. Nhưng Ngụy Thư lại không nói gì,hôn thân mặt Ngụy Hà,thân thể khẽ lui về sau một chút, vật kia cũng theo đó mà rút ra một nửa. _”Ngô…” Ngụy Hà đau đến co quắp,lúc này Ngụy Thư lại dùng sức thúc mạnh,va vào mông Ngụy Hà,thân thể Ngụy Hà cũng nương theo lực đẩy mà giật lên,cảm giác khủng bố tê tâm liệt phế làm cho Ngụy Hà chực khóc. _”Không! Đừng! Anh! Đừng mà!” Ngụy Hà nức nở, thân thủ đẩy Ngụy Thư ra. Chính là giọng nói của Ngụy Thư vẫn ôn nhu dễ nghe như vậy “Đây là tình yêu của em sao? A Hà?” Vật trong cơ thể chậm rãi co rúm,Ngụy Hà gắt gao cắn môi, không để phát ra âm thanh. Đúng rồi, cậu yêu Ngụy Thư,Ngụy Thư muốn cậu làm gì cậu cũng nguyện ý,đây là chuyện thân mật, cậu sao có thể cự tuyệt. Ngụy Hà tuyệt vọng nhắm mắt, gắp gao ôm chặt Ngụy Thư “Yêu…Em yêu anh…” Hai chân bị mở lớn,Ngụy Hà cảm thấy vật cứng đang chuyện động trong cơ thể mình,đau nhức không ngừng khiến Ngụy Hà cảm thấy bản thân đang co giật liên tục. Nhưng mà thật sự tình hình của Ngụy Hà không tốt chút nào,thân thể đã hoàn toàn mất đi khí lực, chỉ có thể rên rỉ hai cái,liều mạng ẩn nhẫn không hô lớn vì đau đớn. Nơi đó chắc đã đổ máu,Ngụy Hà cảm thấy giữa hai chân có chất lỏng chảy ra,giúp cho vật kia càng có thể ra vào dễ dàng. Đầu óc Ngụy Hà trướng đau, không thể tự hỏi. Ngụy Thư đột nhiên đem toàn bộ rút ra, sau đó hung hăng thống mạnh vào. Ngụy Hà cảm thấy trừ bỏ đau đớn, dần dần thậm chí còn sinh một loại khoái giác quái dị. Thân thể Ngụy Hà chuyển động liên hồi,cảnh vật trước mắt cũng theo đó mà mờ nhạt,gương mặt của Ngụy Thư vốn đã không thể thấy rõ cũng theo đó mà biến đổi… Ván giường chi nha chi nha rung động,người nằm dưới phát ra từng đợt ngâm nga đứt quãng,như là thống khổ,có đôi khi lại sung sướng,trong không khí thoang thoảng mùi máu loãng,tình dục, dược hương. Ngụy Hà hỗn loạn,chỉ biết người bên trên đang kịch liệt phập phồng,đau đớn cùng khoái cảm hòa lẫn trong cơ thể. Cậu hé miệng nói “Thích anh đã lâu lắm rồi…” Động tác của người nọ cũng không vì thế mà ngừng lại,hai cỗ thân thể phân phân hợp hợp, cực kì dâm mỹ. _”Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh.” Ngụy Thư khẽ bảo nói dối, chính là ngay cả bản thân Ngụy Hà cũng không rõ lắm,rốt cuộc có phải là vừa gặp đã yêu hay không. _Nếu em về sớm một chút…A! Nếu em bày tỏ với anh…Nếu anh… Nếu anh không chết, liệu anh có tiếp nhân em? Ngụy Hà mơ mơ màng màng nghĩ,Ngụy Thư đột nhiên mạnh mẽ đâm vào,một dòng nhiệt lưu ào ào bắn vào trong cơ thể. _”Ách! Anh…” Ngụy Hà ngẩng đầu lên,trước mắt trắng xóa,Ngụy Thư mệt mỏi ngồi phịch trên giường,từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Chắc có lẽ sẽ tiếp nhận,Ngụy Hà nghĩ vậy,nhẹ nhàng khụ một tiếng,một bàn tay liền nắm lấy thắt lưng cậu. Ngụy Hà cảm thấy ngọt ngào,mà cảm giác đau đớn dưới thân cũng biến mất hầu như không còn. _Anh vẫn luôn biết, em giống như đứa ngốc, luôn lén lút nhìn trộm anh. A… Ngụy Thư cười dài,Ngụy Hà cảm thấy có chút là lạ,nhưng lại không muốn tìm tòi. Nếu trong phòng sáng đèn, có thể nhìn đến mặt Ngụy Hà,đỏ bừng đỏ bừng. _”Chính là…” Ngụy Thư dừng lại một chút,ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ngụy Hà “Ánh mắt của A Hà,lại làm cho anh cảm thấy thật ghê tởm.” Một cái hôn dừng trên trán cậu,toàn thân Ngụy Hà cứng ngắt,cậu có chút hoài nghi bản thân mình nghe lầm. _”Cái loại ánh mắt này, giống hệt với cha,ghê tởm như nhau…” Đôi môi lạnh lẽo dán lên trán Ngụy Hà,thân thể cậu bị hai bàn tay sờ soạng,ái muội triền miên như tình nhân,lại làm cho trái tim Ngụy Hà thẳng tắp rơi xuống vực sâu vạn trượng. Ngụy Thư của cậu chán ghét cậu…Một giây trước,anh ta còn ôm mình mây mưa thất thường…Ngụy Thư của cậu cảm thấy cậu thật kinh tởm… Ngụy Hà trợn to hai mắt,cổ họng như bị ai đó bóp chặt, nghẹn ngào không nói nên lời. Cả đầu óc cậu đều là câu kia của Ngụy Thư “Ghê tởm”, cậu nghe thấy Ngụy Thư nói ghê tởm. _”Nhưng thân thể này cũng không tệ lắm…” thanh âm càng ngày càng trở nên nhu hòa, Ngụy Thư nhẹ nhàng nhéo thắt lưng Ngụy Hà, Ngụy Hà nhịn không được bắt đầu run rẩy, sinh ra cảm xúc trốn tránh. _”A Hà đang sợ sao?” Những nụ hôn không ngừng dừng trên bờ ngực rắn chắc của Ngụy Hà,khi đầu Ngụy Thư dán lên bụng Ngụy Hà thì Ngụy Hà lại nghe được giọng nói trầm thấp của anh “ Anh cũng muốn có được một thân thể như vậy, không sinh bệnh thì sẽ không cần uống thuốc…A Hà, em biết không,em đáng ghét hệt như cha…” Ngụy Hà không dám động đậy,nước mắt sợ hãi lũ lượt chảy ra,trong lòng đau nhói,ngữ khí của Ngụy Thư vẫn luôn tác động đến cậu, Ngụy Hà vừa sợ vừa mang theo thương tiếc. _”Em biết không, A Hà, lão ta lấy gối đầu đè lên mặt anh,anh không thể thở…thật khó chịu…” Ngụy Hà lập tức chấn kinh, cậu phát hiện hai mắt đã trừng lớn đến mức không thể mở to thêm được nữa, cha…giết Ngụy Thư!? _”Tại sao tất cả mọi người đều chán ghét anh như vậy? Muốn đẩy anh vào chỗ chết chứ?” Không biết vì sao trong bóng tối Ngụy Hà dần dần thấy rõ gương mặt của Ngụy Thư, ánh mắt của anh dừng lại trong mắt Ngụy Hà. Nghi vấn, đau thương…đôi mắt xinh đẹp khẽ phiếm hồng… Ngụy Hà lọt tõm,trong lòng mềm mại như nước,bỗng cơn buồn ngủ cuồn cuộn kéo đến một cách quỷ dị. Lúc Ngụy Hà còn chưa hoàn toàn nhắm hai mắt lại thì người kia rõ ràng giật giật khóe miệng,khẽ nhếch lên một chút,không để Ngụy Hà kịp suy nghĩ thêm, cậu đã rơi vào trạng thái mê mang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]