Ngụy Hà cảm thấy đầu nặng trịch,sau lại không biết bắt đầu từ bao giờ sân khấu đã có người biểu diễn, Ngụy Hà híp mắt muốn nhìn kỹ,nhưng bên tai chỉ văng vẳng âm thanh của con hát.
Con hát này, chắc hẳn là Dương Thanh?
Vóc dáng cao gầy,thế vai hoa đán (vai tuồng đóng phụ nữ gọi là đán),mặc đồ diễn vào thoạt nhìn nhận không ra sống mái.
Kỳ thật Ngụy Hà xem không hiểu,cậu chỉ đơn giản là nghe âm thanh cùng nhìn diễn viên trên sân khấu,cho nên đó là lý do vì sao từ lúc mở màn tới giờ cậu cứ nhìn chằm chằm người trên đài. Mà người trên ấy dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Hà,thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc nhìn Ngụy Hà một cái, vừa lúc làm cho Ngụy Hà nhìn thấy gương mặt nghiêng diễm lệ của mình,Ngụy Hà cũng theo đó mà cười ngây ngô.
Ngụy Hà chợt nhớ tới chuyện cũ, hai mắt không khỏi rưng rưng,khiến tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, trước mặt một mảnh mông lung.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh,truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng của người bên cạnh.
_”Lão gia sợ là còn chưa quên được Tú [ Cùng ] ?” Người phụ nữ nói chuyện thật lớn, rành mạch chui vào tai Ngụy Hà,trong nháy mắt, Ngụy Hà bỗng cảm thấy bối rối,đây là giọng của dì Hai!
Nhưng…tại sao dì Hai lại xuất hiện ở chỗ này? Ngụy Hà nỗ lực dụi dụi mắt,chính là giờ phút này hai mắt cậu giống như bị đóng đinh,không thể động đậy nửa phần.
Diễn viên hát hí khúc đã đổi thành một người khác, hình như…hình như là…lông tơ lập tức dựng đứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-huynh/40734/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.