_”Đến, A Hà, lại đây.” Trận tuyết đêm qua đến bây giờ còn chưa ngừng, không tính lớn nhưng lớp tuyết đọng lại trong viện đã cao tới mắt cá chân.
Ngụy Thư xuyên một bộ quần áo trắng tinh,đứng dưới táng cây, vẫy tay gọi Ngụy Hà.
Ngụy Hà ném quyển sách giáo khoa trong tay,quay đầu nhìn qua,sương mù dày đặc khiến cậu không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt Ngụy Thư,chỉ mơ hồ cảm thấy anh đang cười.
Ngụy Hà đứng dậy, chạy ra ngoài.
_”Anh!” Ngụy Hà chạy vội qua, nắm lấy tay Ngụy Thư
Ngụy Thư phản thủ, siết chặt tay Ngụy Hà nói “Thời tiết lạnh như vậy, sao không mặc thêm áo ấm?”
Ngụy Hà hít hít cái mũi, cau mày buồn rầu đáp “Có mặc cũng lạnh! Chi bằng không mặc!”
Ngụy Thư bất đắc dĩ, tóm lấy cả hai tay Ngụy Hà, dùng sức sưởi ấm,ôn nhu nói “Cứ như con nít vậy, đã mười sáu tuổi rồi.”
Ngụy Hà híp mắt nhìn chằm chằm tơ máu chằng chịt dưới lớp da mặt mỏng manh của Ngụy Thư “Anh uống thuốc chưa?”
_”Rồi.” Ngụy Thư ừ một tiếng
_”Vậy tại sao tay anh vẫn lạnh như thế?” Ngụy Hà bất mãn nhìn đôi tay trắng nõn không chút độ ấm.
Ngụy Thư khẽ cười,buông lỏng tay Ngụy Hà “Anh thả ra thì được chứ gì.”
_”Không cần!” Ai ngờ Ngụy Hà lại hét to một tiếng, kéo tay Ngụy Thư trở về, sau đó bĩu môi, tựa hồ cực không tình nguyện nói “Tay anh đã lạnh như thế, em đành sưởi ấm cho anh vậy.”
Ngụy Thư chỉ cười,đáy mắt tràn đầy sủng nịnh,vẫn giữ im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-huynh/2213341/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.