Lôi Thanh Lãng đi vòng theo dãy hành lang dài thật dài, đến kính rượu Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Hắn đề mi thuận mục[dáng vẻ kính cẩn rụt rè] khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, thật sự khác xa phụ thân Lôi Vạn Thông ngang ngược thô lỗ.
Triển Chiêu đáp lễ với hắn, hắn mở miệng ngậm miệng đều là Triển đại hiệp, vâng vâng dạ dạ, Triển Chiêu khôngkhỏi có chút xấu hổ… Luận bối phận Lôi Thanh Lãng và mình cũng tính làngang hàng, lại là hậu nhân danh môn tiếng tăm rộng khắp, sao lại sợ sệt như thế? Tuy nói là tính tình ôn hòa, nhưng Triển Chiêu cũng không quáthích những người khách khí như vậy.
So với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường càng không thích loại người này. Tính cách Bạch Ngọc Đường vốn đã quái dị,những người có thể giao hảo vui vẻ với hắn cũng là cùng dạng tính tìnhcực quái. Nói khó nghe là, ngoại trừ Triển Chiêu, có lẽ không còn aichịu được hắn.
Đây cũng là lý do vì sao giữa nhiềungười như vậy, Triệu Phổ là người đầu tiên hiểu được hắn… Bởi vì tínhcách cả hai đều là cực kiêu ngạo ngang tàng.
Cử chỉ của Lôi Thanh Lãng, dù là thưsinh cũng đã là miễn cưỡng chấp nhận, càng không cần nói đến người võlâm vốn coi trọng khí phách.
Triển Chiêu còn khách khí, Bạch NgọcĐường thì vẫn lạnh lùng hệt như không, Lôi Thanh Lãng cười cười: “Tại hạ chỉ vừa trở về Hà Bang, không phải người trong giang hồ.”
“À…” Triển Chiêu đã hiểu được đôi chút, nhưng tại sao Trần Xá lại gọi hắn là thiếu chủ?
“Thanh Lãng vốn là con thừa tự của người khác.” Lôi Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350990/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.