Con mèo đen kia đến nhanh, đi cũngnhanh, chỉ chớp mắt đã không còn thấy bóng, kì lạ nhất là đôi mắt đỏ của nó, hiện ra giữa đêm khuya cực kì ma quái.
Bạch Ngọc Đường đứng trên mái hiên nhìn một lúc, xoay sang hỏi Triển Chiêu: “Nó mới nói gì đó?”
Triển Chiêu biết hắn lại đang trêu chọc mình là mèo, giơ chân đá: “Được lắm, lúc này mà vẫn còn tâm trạng nói đùa với ta sao?”
Bạch Ngọc Đường cười tránh đi, hai người lại quay về nhã gian, vào phòng ngủ tiếp.
.
.
Bạch Ngọc Đường vừa nằm xuống định thổitắt đèn thì đột nhiên cửa bị đẩy vào. Ban đầu hắn còn nghĩ là TriểnChiêu muốn vào, nhưng không ngờ lại là một trận cuồng phong thổi đến.
Hơi nhíu mày, Bạch Ngọc Đường nâng tay nhẹ nhàng ngăn gió, ngồi dậy…
Nhưng bên ngoài không có ai, cũng khônggiống như có người dùng nội lực đẩy cửa, vì chỉ có gió lạnh tràn vào,còn mang theo mùi nước biển nhàn nhạt.
Bạch Ngọc Đường đứng lên, đến cửa muốnxem thử tình trạng của Triển Chiêu phòng bên cạnh, vừa khéo Triển Chiêucũng chạy ra, cửa phòng hắn cũng bị thổi bật, lo cho Bạch Ngọc Đường.
Hai người cùng xông ra thiếu chút nữa ôm chầm lấy nhau, đều cảm thấy rất kì lạ… Đêm nay làm sao vậy? Nhiều chuyện lạ như vậy!
“Là gió sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìnBạch Vân Phàm và Tảo Đa Đa đứng dưới tàng cây, hai con ngựa này đều rấtcó linh tính, nếu vạn nhất có thứ gì khác thường xảy ra thì phải phát ra cảnh báo mới đúng, nhưng hiện tại cả hai đang dựa vào nhau ngủ mơ màng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350991/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.