Cuối thu, hai bên quan đạo của vùng Tùng Giang Phủ rợp bóng hồng phong[cây phong lá đỏ], vì nhiều năm không được cắt tỉa mà cực kì rậm rạp, chen chúc nhau nhưmột hàng cọc rào lớn, thật ra cũng có tác dụng ngăn dã thú từ rừng câyra cắn người.
Hồng phong đã đỏ rực, lá cây thuần sắctám nhánh một nửa còn đọng lại trên cây, một nửa đã rơi xuống, phủ thành một lớp thảm nhung thật dày.
Cưỡi ngựa đi thì rất dễ dàng, đánh xelại khó khăn vô cùng, bánh xe thường xuyên bị vướng vào lớp lá phong,hoặc có lẽ sa xuống những hố nhỏ đã bị lá cây che khuất.
Gần chạng vạng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cưỡi hai con ngựa một đỏ một trắng, thong thả đi trên quan đạo dẫn vào thành.
Thử tính thời gian, đoán chừng khi trờitối có thể vào đến Tùng Giang Phủ, gần đây trên biển có gió lớn, khitrời tối các nhà thuyền không ai nhổ neo. Cho nên hai người phải nghỉlại một đêm ở khách điếm trong phủ, sáng sớm ngày mai sẽ ngồi thuyền raHãm Không Đảo.
Một tay Bạch Ngọc Đường vừa cầm đao vừanắm dây cương nghĩ ngợi, Triển Chiêu thì ngắm nhìn phong cảnh xungquanh, thầm khen mỹ cảnh.
“Tay có đau không?” Triển Chiêu thường xuyên hỏi Bạch Ngọc Đường câu này.
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Miêu… Là vết thương nhẹ thôi.”
“Biết làm sao, Ngũ gia da non thịt mềmmà.” Triển Chiêu rảnh rỗi quá, lại bắt đầu chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường:“Một vết thương này, không biết có bao nhiêu người đau lòng, ta sợ lênHãm Không Đảo rồi sẽ bị các nha hoàn đại nương oán trách đến chết.”
Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350989/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.