Không cần phải nói có bao nhiêu ngượng ngùng.
Trong xe ngựa chỉ có bấy nhiêu khônggian, Triển Chiêu mất không ít sức lực, mắt không biết nhìn đi đâu chophải. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường cũng không chịu phối hợp.
Triển Chiêu bảo hắn nâng tay, hắn bấtđộng, bảo hắn xoay mặt, hắn lại nhìn chằm chằm vào mình, ban đầu TriểnChiêu còn nghĩ Bạch Ngọc Đường đang đùa với mình, dù sao thì trước nayhắn vẫn vậy. Nhưng một lúc sau, Triển Chiêu mới cảm thấy hình như khôngđúng, dường như Bạch Ngọc Đường đang giận, không biết làm sao rồi… Mìnhđắc tội hắn lúc nào sao?
Thật vất vả làm xong, Triển Chiêu vộivàng đuổi đi hình ảnh vốn là phi lễ vật thị nhưng đã bị hắn nhìn rõ ràng ra khỏi đầu, bình tĩnh lại, ngồi xa xa nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường dựa bên cửa sổ, ngẩnngười nhìn cảnh sắc mờ mịt bên ngoài, rõ ràng sáng sớm nay còn là dươngquang xán lạn, hiện tại lại có sương mù, thái dương trốn sau cụm mây,hình như cũng đang giận dỗi.
Triển Chiêu cố ý ngồi cạnh hắn, nóichuyện với hắn, nhưng hắn lại uể oải thờ ơ, không muốn nhìn đến. TriểnChiêu xác định lại một lần nữa: không vui cho nên giận dỗi rồi! Vì taybị thương… Hay còn vì nguyên nhân khác?
Nhìn nhìn cánh tay bị thương của Bạch Ngọc Đường, chính là bên tay tối qua đã cột vào cùng mình.
Đột nhiên linh quang[vầng sáng thần kì] lóe lên, trong chớp mắt Triển Chiêu đã hiểu ra… Có khi nào là vì khicòn trong địa cung, mình rút tay ra đuổi theo Triển Hạo, bỏ hắn lại mộtmình… Cho nên đang giận.
Triển Chiêu gãi gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-hanh-thien-ha/1350988/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.