Tưởng Thành Duật đã lên kế hoạch xong từ một tuần trước, buổi trưa sẽ đưa cô ra ngoài chúc mừng ngày kỷ niệm tròn 5 năm của bọn họ, về phần quà tặng đặt riêng cho cô đã được đưa đến theo từng đợt.
Bây giờ đã hơn 10 rưỡi, tuyết rơi đầy đường, cô mà còn không dậy nổi thì sẽ không kịp tới nhà hàng.
“Đường Đường.”
Anh khẽ gọi cô.
Mí mắt Thẩm Đường như bị món đồ ngàn cân đè nặng, nặng vô cùng. Nhưng trước đây quay cảnh đêm, một ngày ngủ chưa đến 3,4 tiếng cũng không thấy buồn ngủ như này.
Buồn ngủ khó chịu đến nỗi không muốn để ý tới ai.
“Thẩm Đường, dậy thôi.” Anh vỗ nhẹ bả vai cô, “Đi ra ngoài ăn cơm.”
“Em không đói, anh ăn mình đi.” Thẩm Đường lẩm bẩm một câu, lập tức kéo chăn qua đỉnh đầu theo bản năng, muốn ngăn cách tất cả những âm thanh không liên quan đến việc ngủ ở bên ngoài.
Tưởng Thành Duật nhanh tay chặn cánh tay đang kéo chăn của cô lại.
Là ngày đặc biệt nên anh thuận theo cô: “Em ngủ đi.”
“Vâng.” Giọng Thẩm Đường rời rạc, giống như trả lời anh, lại cũng giống như không kiên nhẫn.
Tưởng Thành Duật nhắn tin cho thư ký để hủy bàn vào bữa trưa hôm nay, chuyển thành buổi tối.
Đặt sách lên tủ đầu giường, anh khẽ khàng đứng lên, dém góc chăn cho cô.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa cả phố phường.
Tưởng Thành Duật đến phòng để quần áo lấy cái áo phao duy nhất của anh ra, là Thẩm Đường mua cho anh làm quà kỷ niệm 5 năm bên nhau, cô cũng mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005078/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.