Ra khỏi bệnh viện, Tưởng Thành Duật lái xe thẳng tới nhà hàng SZ, đường trơn ướt, xe đi cực kỳ chậm.
Anh tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, không rảnh nói chuyện với Thẩm Đường.
Thẩm Đường bất giác đặt tay lên vùng bụng phẳng lỳ, chỗ đó bằng phẳng, săn chắc không chút mỡ thừa, nhìn không ra có chỗ nào khác so với bình thường.
Nhưng rất thần kỳ là nơi đó đang ấp ôm sinh mệnh nhỏ của cô và Tưởng Thành Duật.
Là một bé cưng.
Cũng có thể là hai bé.
Phía trước lại có đèn tín hiệu, xe dừng lại.
“Anh nghĩ xong tên chưa?” Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật: “Tối về lại nghĩ.”
Đã chuẩn bị mấy cái tên gọi ở nhà, nhưng cũng không phải quá hài lòng.
Thẩm Đường đắm chìm trong vui sướng, ngôn ngữ không thể biểu đạt được hết niềm hạnh phúc vào giây phút này.
Cô nhìn đèn tín hiệu, còn hơn ba mươi giây.
“Chồng ơi.”
Cô ngồi nghiêng, vươn hai tay ra.
Tưởng Thành Duật không biết cô muốn làm gì bèn nghiêng nửa người trên sang, tới gần cô, “Sao em?”
Một tay Thẩm Đường đặt trên vai anh, tay kia nâng sườn mặt anh, ngửa đầu hôn lên môi trên của anh, ngậm giữa hai hàm răng, khẽ cắn như có như không.
Để cho anh cảm nhận được niềm hân hoan vui sướng của cô vào lúc này.
Tưởng Thành Duật chống tay lên lưng ghế cô, tay trái tùy tiện đặt trên vô lăng, mặc cô hôn và làm nũng với mình.
Thẩm Đường có lẽ đã nhẩm tính thời gian, khi đèn đỏ còn mười giây cuối cùng, cô buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005079/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.