Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm chưa nói chuyện được mấy câu, trong bếp đã nồng nặc mùi khét.
Bà Tưởng đang kho cá, nước trong xoong sôi ùng ục, dính vào nồi.
Bà vội vàng tắt lửa, nhưng lại không muốn mất mặt trước các con cháu như vậy, vì thế nhét cái muôi nấu ăn trong tay vào tay ông Tưởng, “Ông nhìn ông này, già một đống tuổi rồi mà nấu ăn còn để bị cháy nồi, có mất mặt không cơ chứ. Ông không biết kho cá thì cũng không cần ở đây cho thêm phiền, thật là. Thôi, tôi biết ông cũng không dễ dàng.”
Ông Tưởng: “......”
Ông đúng lúc một tay đỡ nồi, một tay cầm muôi nấu ăn, muốn nói nồi cá này không phải ông ấy đun cháy thì không ai tin cả.
Bà Tưởng gửi ông một ánh mắt để ông “đội nồi”.
Ông Tưởng mở nắp nồi ra xem, đành phải ôm trách nhiệm làm cháy nồi lên người mình, thật ra cho dù vợ không nói thì ông cũng sẽ chịu trách nhiệm, ông biết vợ mình trọng sĩ diện lắm.
Ông nhìn nồi cá đã cạn sạch nước, “Lần sau tôi sẽ cho nhiều nước hơn.”
“Ông nội à, cái này không liên quan đến việc cho nhiều hay ít nước đâu, là do để lửa quá lớn đấy ạ, chắc phải kho cá bằng lửa nhỏ.” Lê Tranh xoay mặt nhìn về phía Phó Thành Lẫm, “Em nói có đúng không.”
Ánh mắt cầu khen ngợi.
Phó Thành Lẫm: “Đã bao giờ em nói sai chưa?”
“Ha ha.”
Lê Tranh được khen còn khoe mẽ, huých bả vai lên người Phó Thành Lẫm.
Thật ra Thẩm Đường đã nhìn thấy cảnh bà Tưởng nhét cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005065/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.