Tưởng Thành Duật vừa nói ra lời đó, người khiếp sợ không chỉ có Tiêu Đông Hàn, mà còn cả Tạ Quân Trình.
Tạ Quân Trình cầm tách cà phê không trong tay, vốn muốn đưa cho thư ký để thư ký pha thêm nửa tách nữa.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn không cần.
Mấy ngày nay, quá trình bàn giao công việc của công ty mục tiêu được tiến hành khẩn trương và theo trình tự, trong giai đoạn này, có đủ loại vấn đề lần lượt phát sinh, Tạ Quân Trình đã tăng ca suốt đêm trong mấy ngày liền, chỉ có thể dựa vào cà phê để kéo dài tính mạng.
Hiện giờ vấn đề khó giải quyết nhất là phó sử dụng bản quyền sáng chế đã được giải quyết ổn thỏa, lại còn mở đường cho công ty trong ít nhất mười năm tới, thế nên bây giờ anh ta không cần cà phê để nâng cao tinh thần nữa.
Thì ra dạo gần đây Tưởng Thành Duật chạy tới chạy lui giữa Bắc Kinh và Thượng Hải là vì hợp tác với Trữ Nhạc Lễ.
Tiêu Đông Hàn cười một tiếng, mặc dù trong lòng sóng to gió lớn, nhưng anh ta cố sức đè xuống, biểu tình thể hiện tự nhiên, “Vậy chúc mừng Tưởng tổng.”
Anh ta dùng tách cà phê trong tay thay rượu, làm động tác kính rượu.
“Cảm ơn.” Trong tầm tay Tưởng Thành Duật có một tách cà phê đậm vị, anh không uống mà đổi thành một cốc nước ấm.
Bị ảnh hưởng bởi Thẩm Đường, bây giờ anh đã bắt đầu quen với việc uống nước trắng.
Ngoài mặt, hai người khách sáo qua lại, vẫn phong độ như cũ, nhưng không thể che đậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005064/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.