Tiêu Đông Hàn có thể chắc chắn rằng trong số tất cả các cổ đông đang nắm giữ quyền biểu quyết của tập đoàn Tiêu Ninh, không có công ty mà Tưởng Thành Duật nắm cổ phần hoặc nắm quyền kiểm soát.
Mà Tưởng Thành Duật đi thang máy chuyên dụng của ông nội, không cần nghĩ cũng biết, trước đó ông nội đã biết Tưởng Thành Duật sẽ đến, điều này chứng tỏ Tưởng Thành Duật đại diện cho Thẩm Đường tham gia đại hội cổ đông.
Không phải anh ta chưa nghĩ tới Tưởng Thành Duật có khả năng thay thế Thẩm Đường tham gia, nhưng lại cảm thấy chuyện này có xác suất cực nhỏ, dẫu sao Thẩm Đường thích đích thân ra tay nhất, chứ không thích ỷ lại vào người khác.
Tới cũng không sao.
Anh ta hoàn toàn tin tưởng vào việc sắp xếp người của mình vào hội đồng quản trị.
“Đây không phải Bắc Kinh.” Ánh mắt Tiêu Đông Hàn như gió lạnh bên bờ sông Thames trong ngày trời đông giá rét, anh ta như cười như không, “Ở Tiêu Ninh, vẫn là tôi quyết định.”
Tưởng Thành Duật: “Chưa chắc đâu.”
“Anh còn mong đợi vào việc ông nội có thể ủng hộ một người ngoài như anh sao? Ngay cả tôi ông cũng đề phòng chứ đừng nói là anh.” Lại có một thang máy dừng lại, các cổ đông khác từ thang máy đi ra, Tiêu Đông Hàn bị cắt ngang cuộc trò chuyện, anh ta mời Tưởng Thành Duật tới phòng họp và đi trước dẫn đường.
Tưởng Thành Duật cúi đầu nhắn tin: 【 Anh tới rồi, em thức dậy chưa? 】
Thẩm Đường: 【 Em dậy lâu rồi. 】
Cô phải tới sân bay đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005066/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.