Trần Nhất Nặc cảm giác bây giờ mình chính là một con cá nằm trên thớt, hấp hối giãy giụa. 
Giờ phút này, Thẩm Đường đang vung dao bổ về phía cô ấy. 
Cô ấy không biết bố sẽ thương mình, thả mình về lại trong nước để được sống lại, hay là thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho Thẩm Đường giết cô ấy. 
Trần Nhất Nặc nhìn bố chằm chằm, hai tay siết chặt, móng tay đâm vào thịt lòng bàn tay. 
Có đau hay không, đã không nằm trong phạm vi quan tâm của cô ấy. 
So sánh với sự lo lắng bứt rứt của cô ấy, Thẩm Đường lại bình tĩnh thản nhiên, sống lưng thẳng tắp, nhìn Trần Nam Kình như đang nhìn cuộc vui. 
Trần Nam Kình hoảng hốt trong chốc lát, “Là định để Trữ Nhiễm đóng à?” 
Thẩm Đường: “Vâng.” 
Cô cúi đầu xem đồng hồ, trên mặt có vẻ hơi mất kiên nhẫn, tựa như đang tính giờ cho ông ta. 
“Bố ơi.” Trần Nhất Nặc gọi một tiếng. 
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ là gọi ông ta bằng chất giọng giống như hồi còn nhỏ. 
Trần Nam Kình nghiêng mặt, là nói với Thẩm Đường, “Được, bố sẽ nói với Chu Minh Khiêm là để Trữ Nhiễm diễn.” 
Một tiếng “Đùng” vang rền, Trần Nhất Nặc bị băm một dao thật mạnh, máu cá bắn tung tóe đầy thớt, chảy tràn khắp nơi. 
Một nhát dao này, như xé ruột xé gan. 
Trần Nhất Nặc cười lạnh hai tiếng, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng cảm thấy bản thân mình nực cười đến vậy. Lần trước ở văn phòng của bố, cô ấy đã năn nỉ cầu xin, nhưng bố cũng chỉ nói sẽ giới thiệu cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005055/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.