Edit: Chanh Muối
Thẩm Đường đặt cằm trên bả vai Tưởng Thành Duật, ngón tay vô thức cọ qua cổ áo sơmi của anh. Trong suốt 4 năm sáu tháng quen Tưởng Thành Duật, hôm nay cô mới nghe được câu “anh yêu em” từ anh.
Tình yêu của cậu hai nhà họ Tưởng, còn khan hiếm hơn cả châu báu hiếm có.
Tưởng Thành Duật ôm cô, cũng im lặng cùng cô.
“Cộc cộc”, cửa văn phòng vang lên hai lần, tiếp theo là tiếng Tần Tỉnh: “Anh Tưởng, em để chai xịt ở cửa nhé.”
Tần Tỉnh đã từ hiệu thuốc về được một lúc lâu, lúc ở dưới lầu còn nhìn thấy xe Tưởng Thành Duật rẽ vào bãi đỗ xe ngầm, anh ta không thể phá hoại bầu không khí hòa hảo của người ta nên ở dưới lầu hút mấy điếu thuốc.
Ước lượng thời gian cần anh ta tới hòa hoãn một chút, anh ta lập tức xuất hiện đúng lúc.
Cơn sóng hòa hảo này chắc là đã ổn.
Cùng với tiếng huýt sáo theo giai điệu bài hát vui vẻ, tiếng bước chân của Tần Tỉnh cũng xa dần.
Trong văn phòng, vẫn yên tĩnh như cũ.
Tưởng Thành Duật không thúc giục cô mà cho cô thời gian suy nghĩ.
Những cuộn trào mãnh liệt trong lòng Thẩm Đường cuối cùng cũng dần bình ổn lại, cô khẽ đảo mắt, lúc này mới để ý hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.
“Bây giờ anh mặc áo sơmi theo quy luật gì? Ba năm bảy màu trắng, hai tư sáu màu đen à?”
Cô chịu nói chuyện, chắc là đã tha thứ cho anh.
Tưởng Thành Duật không mặc quần áo theo quy luật nào cả, chỉ dỗ cô vui,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005056/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.