Không phải không yên lòng, mà là không bỏ được em.
Đặc biệt là khi bất ngờ gặp giấc mộng như thế, những cảm xúc trong mơ mãnh liệt đánh thẳng vào từng giác quan của anh.
Thẩm Đường không nói nữa, cúp điện thoại.
Tưởng Thành Duật ném điện thoại di động đi tắm, giấc ngủ trưa này thực sự khó chịu, trong lòng chồng chất bất an, lo lắng.
Khó khăn lắm mới có một tuần ở nhà nghỉ ngơi, lại bị giấc mơ này quấy rầy không sao thoải mái nổi.
Tháng 5, thời tiết ở Bắc Kinh không tính là quá nóng.
Tưởng Thành Duật dội xong nước lạnh, cũng bình tĩnh hơn, trong lòng chỉ còn nỗi nhớ thương da diết. Trong mộng tình cảnh của Thẩm Đường quá đơn độc, cô khàn cả giọng gọi tên anh, tìm anh trong bóng tối vô định. Cảm giác này thực sự ngột ngạt, tim anh thắt lại, làm sao cũng không giải tỏa được.
Tiếng tin nhắn điện thoại truyền đến.
Lục Tri Phi: [Hôm nay em đã phạm phải sai lầm lớn, họa từ miệng mà ra.]
Tưởng Thành Duật đọc tin nhắn nhưng không hiểu, cho là cô ta nhắn nhầm, nên không hồi âm.
Lục Tri Phi lại gửi đến một tin nhắn nữa: [Hôm nay em đến CLB leo núi, nào biết Tranh Tranh cũng ở đây, cô nhóc nói với em về Thẩm Đường, hai cô cháu hăng say nói chuyện, em lỡ miệng bảo ‘Thẩm Đường quả là lợi hại, dám đá cả chú của cháu.’. Tranh Tranh giật mình, không tin, lúc đó em mới nhận ra con bé chưa biết chuyện hai người chia tay. Xin lỗi anh, em tưởng Tranh Tranh cái gì cũng biết.]
Ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005032/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.