Tưởng Thành Duật đột nhiên muốn quay lại, Thẩm Đường cũng bất ngờ.
Mặc dù giọng điệu có chút cao ngạo nhưng có lẽ đây thực sự là lần thỏa hiệp lớn nhất trong suốt bao nhiêu năm sống trên đời của cậu hai nhà họ Tưởng.
Cô không trực tiếp trả lời, chỉ thong dong đáp: “Em tặng anh một bản dương cầm.”
Tường Thành Duật không đoán ra được tâm tư của cô, vẫn lẳng lặng chờ đợi.
Đã lâu rồi cô không chạm đến chiếc đàn dương cầm trong phòng khách.
Lúc trước từ London trở về, cô bắt Tạ Quân Trình dùng máy bay tư nhân của anh ta mang về nước bằng được.
Ngồi trước cây dương cầm, Thẩm Đường mở loa ngoài rồi để điện thoại sang bên cạnh.
Khúc đàn này cô đã chơi vô số lần, sớm đã thuộc lòng từng nốt nhạc.
Cùng tiếng đàn vang lên hòa theo tiếng hát của cô, sợ Tưởng Thành Duật không nghe ra là bài gì, cô hát đệm hai câu, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau cô hát cho anh nghe.
“Cô độc giữa sân khấu, nghe ngàn tiếng vỗ tay vang lên.”
Tiếng ca ngừng, bản dương âm vẫn dìu dặt vang lên.
Chờ đến khi bản nhạc kết thúc, Tưởng Thành Duật mới nói: “Em muốn nói gì?” Bài hát này giường như chẳng liên quan gì tới tình cảnh của hai người họ.
Thẩm Đường cầm điện thoại di động lên, tắt chế độ loa.
“Dây dưa mãi một đoạn tình cảm không có kết quả, luyến lưu thứ không bao giờ có được, chẳng bằng dùng thời gian này đền đáp thật tốt fan hâm mộ của mình, thời điểm em khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005031/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.