Lịch làm việc mấy ngày nay của Thẩm Đường dày đặc, lúc nào cũng về đến nhà trong tình trạng kiệt sức, mãi vẫn chưa có thời gian để tặng bức tranh tĩnh vật cho Tạ Quân Trình.
Chờ mãi sốt ruột, Tạ Quân Trình đành tự mình tìm đến cửa.
Anh ta nhìn quanh căn chung cư một lượt, chỉ có hai phòng, nhìn đâu cũng thấy nhỏ bé chật chội, phòng khách chỉ bày ghế sofa và bàn trà, dù chỉ có thế nhưng trông vẫn bí bích. Điểm cộng duy nhất là căn này mới, sáng sủa sạch sẽ, nhìn qua có vẻ thoải mái dễ chịu.
“Sao em thuê căn nhỏ thế?” Tạ Quân Trình thay giày, đi vào trong.
“Lớn làm gì, lãng phí. Một năm cùng lắm em chỉ ở lại Bắc Kinh 2,3 tuần thôi.” Thẩm Đường đi pha café cho anh ta.
Tạ Quân Trình có một cái biệt thự ở đây, cả năm chẳng tới được mấy ngày, “Hay em chuyển tới chỗ anh đi, để có người chăm sóc cuộc sống hằng ngày tiện hơn.”
“Không chuyển đâu.” Cô không thích chỗ nhiều người, một mình vẫn là tuyệt nhất.
Tạ Quân Trình biết tính cô không chịu nghe khuyên bảo, cũng không miễn cưỡng nữa, chuyển sang chuyện khác: “Nếu anh không tới Bắc Kinh thì em tĩnh bao giờ tặng anh bức tranh đó?”
“Định tháng 4 này bay sang New York thăm anh.”
Thấy được yêu mến, Tạ Quân Trình hơi hãi, “Thế em mua gì cho Hà Sở Nghiêu?”
“Không mua.”
“Làm quá chuẩn.”
“...”
Thẩm Đường đưa café cho anh. “Dạo này anh đong đưa mấy cô bạn gái rồi? Vẫn định “lang thang” tiếp à?”
“Đang định tu thân tích đức một thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005030/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.