EDIT: BRANDY
Cuộc họp video kéo dài hơn 2 tiếng kết thúc, Tưởng Thành Duật đi tới khách sạn Nghiêm Hạ Vũ đang nghỉ lại.
Lúc này anh mới thấy tin nhắn của Điền Thanh Lộ tối qua: [Ngày mai cậu có tới không?]
Chuyện đàm phán hợp tác hôm nay có Điền Thanh Lộ đứng sau móc nối.
Tưởng Thành Duật: [Xin lỗi, giờ mới đọc được.]
Ngay sau đó, Điền Thanh Lộ gọi tới: “Tôi nhìn thấy xe cậu rồi, lát nứa trò chuyện sau.”
Tưởng Thành Duật nhìn ra ngoài cửa sổ, Điền Thanh Lộ đang đứng trên bậc thang trước cổng khách sạn, cũng đang nhìn về phía anh.
Điền Thanh Lộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng không tay, phối với chân váy dài màu xanh lam, đơn giản mà nhã nhặn, nhưng trang điểm lại không quá cầu kỳ.
Cô cảm thấy đầu óc mình đúng là có vấn đề, chẳng qua là gặp Nghiêm Hạ Vũ thôi mà, chẳng hiểu sao mất cả tiếng đồng hồ tìm quần áo rồi mới ra ngoài.
Tưởng Thành Duật lại gần, Điền Thanh Lộ cười: “Chờ mãi không thấy cậu trả lời, còn tưởng cậu không tới.”
Cô biết Tưởng Thành Duật không phải người thích vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề: “Tối nay ông lớn chủ tịch Tiêu mời khách, ông ta rất thưởng thức cậu.”
Tiêu lão gia năm nay đã 82 tuổi nhưng vẫn ngồi vững trên cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị. Ông là nhân vậy truyền kỳ trong giới kinh doanh, phong cách làm việc tàn nhẫn quyết đoán, sản nghiệp nhà họ Tiêu có thể nói là trải rộng khắp thế giới.
Tưởng Thành Duật liếc sang: “Cậu quen với chủ tịch Tiêu lắm à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005011/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.