EDIT: BRANDY
Tưởng Thành Duật về nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch. Không có chuyện gì để làm, anh im lặng ngồi trên ghế sofa suy ngẫm lại cẩn thận lời nói của ông nội.
Hiểu trắng ra thì có nghĩa là, Thẩm Đường chỉ coi trọng cái mặt này của anh thôi.
Đúng là nông cạn.
Chẳng mấy chốc mà trời tối, Thẩm Đường đã về.
Để bù đắp, còn mang về cho anh mấy thức quà vặt đặc sản thôn Hải Đường và một hộp hoa quả.
“Ở nhà một mình chán lắm à?”
Tưởng Thành Duật gấp kịch bản lại, “Vẫn ổn.”
Thẩm Đường đá dép lê sang một bên, đi chân trần lại gần rồi áp đầu gối vào chân anh.
Đây là đòi ngồi lên đùi anh đó hả.
Tưởng Thành Duật hạ một chân đang vắt chéo xuống, để cô ngồi vào lòng mình. Chỉ cần một tay anh đã có thể ôm lấy cô, nhắc lại chuyện chiều nay trên bãi cát: “Cái động tác tay của em là cho anh xem hả?”
“Anh biết rồi còn cố hỏi.” Thẩm Đường níu lấy cổ áo anh, kiểm tra xem dấu hôn bên dưới đã nhạt đi chưa. Trên cần cổ chỉ còn lại vết tím nhàn nhạt, so với sáng nay đã tan đi ít nhiều.
Trên người anh tỏa ra mùi thơm mát lạnh của sữa tắm.
Tưởng Thành Duật cúi đầu nhìn cô, “Động tác tay đó ý là em thích anh nhỉ.” Anh thuận miệng hỏi tiếp: “Em thích anh ở điểm nào?”
Thẩm Đường ngẩng lên đối diện với anh, ánh mắt chan chứa chân thành, “Thích tâm hồn anh đó.”
Tưởng Thành Duật cười như không cười nhìn cô.
Ý nói: Lời trái lương tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005012/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.