EDIT: BRANDY
Thẩm Đường phát hiện, những lúc Tưởng Thành Duật nói những lời thâm tình, ngọt ngào, thì hệt như cô là người con gái đầu tiên, cuối cùng, duy nhất và mãi mãi trong trái tim anh.
Bất kể có ra sao, anh cất công lặn lộn nửa đêm đến thăm cô, Thẩm Đường vẫn vô cùng cảm động.
“Anh chờ em một chút, em thay quần áo sẽ xuống liền.”
Thẩm Đường ngắt máy, thay một chiếc váy dài.
Sợ đánh thức ông nội, cô cẩn thận từng chút một, điểm mũi chân đi ra ngoài.
Tòa nhà 3 tầng phía trước đã tắt hết đèn, ngoại trừ tiếng sóng biển rì rào hát, toàn bộ làng chài chìm trong tĩnh lặng.
Nương theo ánh trăng, Thẩm Đường nhanh chóng đi xuyên qua viện, cách bụi hoa hải đường cùng hàng rào gỗ, có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh, đang nhìn thẳng về phía cô.
Ven đường dừng hai chiếc xe con, lái xe không đi xuống cùng.
Thẩm Đường mở cửa, cái cửa này vốn chỉ có tính chất trang trí, phía trên dây thường xuân leo kín, cực kỳ xinh đẹp, hoa lệ.
Tưởng Thành Duật khoác tay lên hàng rào, chăm chú nhìn cô: “Còn cho là em sẽ kích động đến mức chủ động lao vào lòng anh cơ.”
Mái tóc dài của Thẩm Đường bị gió biển thổi toán loạn, lọn tóc tùy ý che khuất tầm nhìn của cô.
“Nếu không có cái cửa gỗ này, không biết chừng em còn thật sự bổ nhào vào lòng anh đó!” Cô vươn tay chỉnh lại mấy lọn tóc không nghe lời ra sau đầu.
Gió quá lớn, bàn tay một mực giữ tóc.
Khóe biển cô khẽ cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-goi-duoi-vay-em/1005009/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.