Nhị phòng có ba người, thì đã hai người đến.
Tạ Uyển Xu vọt tới bên giường, chớp đôi mắt to ngập nước: “Tam ca, huynh thế nào rồi? Có đau không?”
“Không sao hết.”
Ánh mắt Tạ Tri Phi lướt qua nàng, nhìn Liễu di nương phía sau: “Di nương ngồi đi.”
Dù trong lòng có xấu xa thế nào, thì ngoài mặt vẫn nên nể mặt một chút.
Huống chi phụ thân chân trước vừa đi, Liễu di nương chân sau đã tới, nàng diễn kịch là cho phụ thân xem, cho nên bản thân cũng không thể không diễn cùng bà một hồi.
Liễu di nương ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Sao lại bị thương thành như vậy?”
Tạ Tri Phi miễn cưỡng cười: “Mạng không tốt.”
Tạ Uyển Xu vừa nghe, thì không chịu: “Nói bậy, mạng của Tam ca ta là tốt nhất.”
Liễu di nương hờ hững quét mắt nhìn nữ nhi một cái, đưa cái túi giấy trong tay qua, trên mặt mang theo vài phần áy náy.
Bên di nương không có thứ gì tốt, đây là hai lạng đông trùng hạ thảo, có thể dưỡng sinh bổ khí, mong Tam gia đừng chê.
“Di nương có lòng rồi, Chu Thanh, nhận giúp ta đi.”
Thường ngày những việc nhận đồ tới lui này đều là việc của Đinh Nhất, Chu Thanh tiếp nhận túi giấy, vụng về nói: “Đa tạ.”
Liễu di nương: "Người một nhà không nói hai lời, nhị ca ngươi đi ra ngoài buôn bán, nếu không thì cũng sẽ tới rồi.”
Chu Thanh không biết nên tiếp lời thế nào, vội vàng nhìn quá Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537973/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.