Lý Bất Ngôn lần thứ hai đi vào thư phòng này.
Cách bố trí của thư phòng, không giàu có, không xa xỉ, không đắt đỏ, trong ngoài đều lộ ra một chữ: Nhã.
Trên vách tường treo mấy bộ tranh chữ, vừa nhìn đã biết là bút tích của một người.
Đồ trang trí trên Đa Bảo Các, cái nào cũng đẹp đẽ tinh xảo.
“Ôi trời ơi.” Lý Bất Ngôn ôm ngực, nói lời từ tận đáy lòng: "Thái Tôn điện hạ, đây không phải giết người tru tâm, đây là tra khảo, không ngừng tra khảo.”
“Sao cô nương lại nói vậy?”
Lý Bất Ngôn cong mắt: “Con người ta thực ra còn có một tật xấu.”
Triệu Diệc Thời: "Cái gì?”
“Tham tiền.”
Triệu Diệc Thời: "…”
Lý Bất Ngôn đưa ngón tay chỉ vào từng thứ trong phòng: “Thư nào cũng là đồ tốt đồ đẹp. Thái Tôn điện hạ, ngài thế này là muốn ta thèm chết phải không.”
Nghiêm Hỉ cúi mặt, lườm nàng.
Nữ tử trên đời này đều có một đức tính, đều muốn kiếm chút lợi ích từ nam nhân.
Trong lòng Triệu Diệc Thời cũng mơ hồ cảm thấy tức giận, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: "Cô nương nhìn trúng cái gì, có thể xin ta một cái.”
“Điện hạ, tuyệt đối không thể.” Nghiêm Hỉ vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Mấy thứ này đều do trong cung ban thưởng. Lý cô nương này chẳng qua chỉ là nha hoàn hầu hạ, đừng nói đòi, cho nàng nhìn một cái thôi đã là đề cao nàng rồi.”
Lý Bất Ngôn giống như không nghe thấy Nghiêm Hỉ nói gì, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537972/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.