Biệt viện của Thái Tôn, đèn đã sáng lên.
Triệu Diệc Thời mặc một chiếc áo màu trắng, ngồi xếp bằng trên giường.
Phía sau, Bùi Ngụ đang giúp hắn rửa sạch hai vết thương trên lưng.
“Bắt đầu từ ngày mai không cần bôi thuốc mỡ nữa, miệng vết thương ngàn vạn lần đừng để dính nước, nếu ngứa thì nhịn một chút, đừng gãi.”
Triệu Diệc Thời cười nói: "Bùi thúc còn coi ta như con nít sao!”
"Không phải trẻ con thì là gì?”
Từ nhỏ hắn đã xem bệnh cho y, có đau bệnh gì cũng do hắn trị liệu, trong lòng Bùi Ngụ, Thái Tôn và Tam gia đều là con của hắn.
Nghiêm Hỉ bưng thuốc vào: “Điện hạ, uống thuốc thôi!”
Triệu Diệc Thời nhíu mày: “Bùi thúc, thuốc này phải uống tới khi nào, đắng lắm.”
“Còn nói không phải trẻ con, uống thuốc cũng chẳng khác gì hồi bé.”
Bùi Ngụ cười: "Ngày mai dừng được rồi.”
Lúc này Triệu Diệc Thời mới cầm lấy chén thuốc, uống một hơi.
Nghiêm Hỉ nhận lấy bát không: “Bùi thái y, tổng quản Quý phủ chờ ở bên ngoài, nói là có việc gấp.”
"Việc gấp mà gì phải tìm đến đây?”
Bùi Ngụ vội thu dọn đồ đạc, hành lễ với Triệu Diệc Thời: "Điện hạ dưỡng thương cho tốt, ngày mai ta lại đến.”
“Nghiêm Hỉ, tiễn người giùm ta.”
“Vâng!”
Hai người rời đi, Thẩm Trùng chờ ở bên cạnh lập tức tiến lên, ghé vào bên tai Triệu Diệc Thời nói nhỏ một hồi.
Triệu Diệc Thời chợt biến sắc.
“Thật sao?"
“Bẩm gia, hoàn toàn chính xác, vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537947/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.