Đỗ phủ.
Nội trạch.
Nước mắt Đỗ Y Vân chảy như mưa.
Nghê Nhi bên cạnh căm giận: “Cái gì mà mệnh của cha mẹ, lời của người mai mối đều là giả, rõ ràng là do Tam gia thay lòng với tiểu thư.”
“Y Vân à, thành Tứ Cửu cũng không phải chỉ là lão Tam tuấn tú không thôi.” Chuyện đến nước này, Đỗ đại gia chỉ có thể khuyên: "Dựa vào dòng dõi nhà chúng ta, cao môn thế gia kiểu gì mà tìm không được chứ?”
“Đúng vậy!” Đỗ nhị gia ở bên cạnh giúp đỡ: “Hắn chỉ là một con quỷ đoản mệnh, không xứng với muội đâu!”
“Ca!” Đỗ Y Vân khóc nói: "Không phải muội muội hèn mòn muốn dính với hắn, mà vì tình cảm nhiều năm như thế…”
“Tiểu muội à!” Đỗ đại gia thở dài: “Nam nhân nếu đã thay lòng đổi dạ, thì mười con trâu cũng kéo không lại được, muội đừng khóc nữa, việc này cha chúng ta sẽ làm chủ cho muội, không thể để muội bị ức hiếp như vậy mãi được.”
Đỗ nhị gia vỗ bàn: “Lần sau đừng để ta gặp hắn, gặp một lần, ta đánh một lần.”
“Cảm ơn đại ca, nhị ca đã làm chủ cho tiểu muội.” Đỗ Y Vân dùng khăn lau nước mắt: "Cô nương kia sau đó thế nào, tìm được chưa?”
“Sống chết gì mặc kệ ả.” Đỗ đại gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nghe ca nói một câu, làm người không nên quá lương thiện, người lương thiện dễ bị ăn hiếp. Nhớ kỹ lời của đại ca.”
Đỗ nhị gia cũng quở trách: “Phải tàn nhẫn cứng rắn lên.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-doan-menh-nha-ho-ta-song-lau-tram-tuoi-roi/3537946/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.