Edit: Sahara
"Ông cho rằng, một thứ nữ đáng giá ba tòa sơn mạch linh dược?" Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tô hiện lên vẻ coi thường, ánh mắt đầy chế giễu.
Giọng nói Kỳ Tô lạnh nhạt vô tình, làm Giản sợ run lên.
Nàng ta nắm chặt nắm tay, tim như bị ai đâm vào, vô cùng đau đớn.
Lúc đầu, nàng ta tưởng bản thân có thể buông bỏ đoạn tình cảm này, chỉ nói điều kiện giao dịch. Nhưng không ngờ chỉ một câu của Kỳ Tô đã có thể đánh nàng ta rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tô, hiển nhiên không ngờ tới hắn có thể nói ra lời tổn thương người khác đến như vậy.
Chẳng qua.....
Vân Lạc Phong vẫn không có ý giúp Kỳ Tô, nàng tin tự Kỳ Tô sẽ giải quyết tốt chuyện này.
Sắc mặt Giản Bác Văn hết trắng rồi lại đỏ, ông ta còn tưởng Kỳ Tô làm ra chuyện này với con gái ông ta, nhất định là do trăm phương ngàn kế muốn có được Giản An.
Hơn nữa, nếu truyền ra lời đồn không hay thì sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Kỳ Tô ở Lưu Phong Quốc.
Cho nên ông ta nghĩ lấy ba ngọn sơn mạch linh dược ra đổi không hề quá đáng chút nào.
"Ngươi không muốn lấy ra ba ngọn sơn mạch, vậy một ngọn chắc là được chứ?" Giản Bác Văn hít sâu một hơi, hỏi.
Một ngọn đã là giới hạn cuối cùng của ông ta.
"Ngại quá, con gái ông ở trong lòng ta, còn không đáng một phân tiền!" Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892565/chuong-1907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.