Edit: Sahara
"Vân cô nương!"
Kỳ Tô nhìn thấy bạch y nữ tử đang đứng tựa lưng vào cảnh cửa, môi hắn khẽ mấp máy, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Vẻ mặt kia như muốn nói, hắn cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này.
Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, vẫn lười biếng dựa vào cạnh cửa, đôi con ngươi tà khí nhìn về phía trước, bên môi ẩn hiện nụ cười.
Dựa vào hiểu biết của nàng với Kỳ Tô, hắn tuyệt đối không làm ra loại chuyện này.
Cho nên, chuyện này chỉ có một nguyên nhân.....
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, đồng thời cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Tuy nhiên, Vân Lạc Phong không định ra tay giúp Kỳ Tô giải quyết việc này.
Nếu chút phiền phức nhỏ này mà Kỳ Tô cũng không giải quyết được, vậy nàng làm sao tin tưởng năng lực làm việc của hắn nữa đây?
"Trời khuya rồi, ngươi mau chóng giải quyết đi!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng, thản nhiên nói.
Ý chính là: ngươi mau chóng giải quyết chuyện bên này, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi.
"Hừ!" Giản Bác Văn hừ lạnh, mặt mày đen lại: "An nhi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Giản An liếc nhìn Kỳ Tô, cắn môi dưới, trông bộ dạng vô cùng uất ức xen lẫn nhục nhã: "Cha, con cũng không biết chuyện này là sao! Vừa rồi lúc con chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên thấy trước mắt mơ hồ, đợi khi con tỉnh lại thì đã ở trong phòng Kỳ công tử, những chuyện khác, nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1892564/chuong-1906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.