Edit: Sahara
Vân Lạc Phong mỉm cười: "dược liệu mà ta cần, sợ là có dọn sạch cửa hàng này cũng không đủ đâu!"
"Hả?...." Diệp Hi Mạch hơi sửng sốt một chút: "vậy rốt cuộc là muội cần bao nhiêu dược liệu?"
"Vân Lạc Phong liếc nhìn Diệp Hi Mạch, nói rất nhẹ nhàng: "dược liệu năm trăm năm trở lên, càng nhiều càng tốt!"
Dược liệu năm trăm năm trở lên? Còn càng nhiều càng tốt?
Diệp Hi Mạch trừng lớn hai mắt, từ đầu đến chân chỉ có một biểu tình duy nhất chính là kinh ngạc: "muội tử, yêu cầu này của muội xác thật là rất khó! Cửa hàng này của ta tổng cộng chỉ có mười cây dược liệu năm trăm năm, ba cây dược liệu một ngàn năm mà thôi! Nhưng muội lại nói là cần càng nhiều càng tốt, ta cũng không biết là rốt cuộc muội cần bao nhiêu.... "
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, trong mắt lóe lên từng tia sáng sáng ngời: "trong tay ta có Trúc Cơ Linh Dược và Tụ Linh Dược, hai loại này không biết có thể đổi được bao nhiêu dược liệu?"
Trúc Cơ Linh Dược và Tụ Linh Dược?
Diệp Hi Mạch và Tần lão đều đồng loạt ngây người ra đó, chỉ bằng tên của hai loại thuốc này, bọn họ cũng có thể đoán ra được công hiệu của nó.
"Nếu hai thứ này còn chưa đủ, chỗ ta còn có một ít linh thảo, số linh thảo này có thể hồi phục thương thế, có thể giúp cho người bệnh trong một thời gian ngắn hồi phục vết thương."
Có một câu nói, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-de-cuong-the-dai-tieu-thu-an-choi-trac-tang/1891453/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.