Chương trước
Chương sau
Edit: Sahara

"Kỳ Kỳ, tỷ cảm thấy có mấy người kia ở đó, sợ là Diệp trạch của muội khó mà có ngày yên, không bằng muội mau viết thư gọi nghĩa phụ nghĩa mẫu của muội quay về nhanh đi!"

Diệp Kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần lại từ trong cơn phẫn nộ, lắc lắc đầu nói: "không được! Nghĩa phụ nghĩa mẫu còn có chuyện cần làm ở bên ngoài, không thể quay về được!"

Diệp Kỳ cũng tương đối còn biết phân biệt nặng nhẹ, vì một chút chuyện nhỏ như thế này mà gọi nghĩa phụ nghĩa mẫu quay về Diệp thành, không đáng....

"Kỳ Kỳ, vậy muội có biết cha mẹ của muội ở chỗ nào hay không?" Tiết Nhu Nhi chớp chớp mắt, nhìn Diệp Kỳ hỏi.

"Tỷ hỏi chuyện này làm gì?" Diệp Kỳ nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại Tiết Nhu Nhi.

Tiết Nhu Nhi mỉm cười ôn nhu: "bọn họ không phải là đang tìm người hay sao? Cho nên tỷ mới hỏi thăm một chút chỗ họ đang dừng chân, biết đâu ở đó lại có thân thích của tỷ, tỷ có thể nhờ thân thích của mình hổ trợ bọn họ!"

Diệp Kỳ ngây thơ đâu nghĩ đến chuyện gì khác, hai ba câu của Tiết Nhu Nhi đã làm Diệp Kỳ nói ra chỗ mà nghĩa phụ nghĩa mẫu mình đang ở, sau khi nói ra rồi, Diệp Kỳ không hề phát hiện ra trong mắt Tiết Nhu Nhi chợt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

____

Diệp Hi Mạch không để mấy người Vân Lạc Phong ở giữa đại sảnh nói chuyện, mà trực tiếp đưa mọi người lên lầu hai.

Lầu hai ngoại trừ ông chủ như Diệp Hi Mạch thì chỉ có những người quyền quý mới có tư cách tiến vào. Mà hiện giờ, Diệp Hi Mạch lại đưa hết mấy người Vân Lạc Phong lên đây.

"Công tử, người tới rồi?"

Lão giả nhìn thấy Diệp Hi Mạch xuất hiện, liền tiến lên nghênh đón, cung kính nói.

Diệp Hi Mạch gật gật đầu: "Tần lão, sau này lão chú ý một chút, đừng để cho Diệp Kỳ mang những kẻ không đàng hoàng đến đây! Còn nữa, vị cô nương này là muội tử mà ta mới nhận, còn vị công tử kia là nam nhân của muội tử ta!"

Diệp Hi Mạch không có giới thiệu Hỏa Hỏa, vì hắn hiểu rõ, Hỏa Hỏa không thích tiếp xúc với người khác.

Tần lão cung kinh nói: "không biết các vị đến đây có yêu cầu gì? Xin cứ nói đừng ngại!"

Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc: "chúng ta vào trong mới nói đi!"

"Được!"

Tần lão lại làm một động tác mời: "mời!"

Thời điểm bước vào phòng, Vân Tiêu bắn ánh mắt lãnh khốc của mình về phía Hỏa Hỏa, sau đó lại liếc về phương hướng hai người Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi vừa rời đi....

Hỏa Hỏa tức thì liền lãnh hội được ý nghĩa của cái liếc mắt này của Vân Tiêu: "muội có chuyện cần phải đi làm một chút, không theo mọi người vào đâu!"

Vân Lạc Phong có chút kinh ngạc, nhưng không có hạn chế tự do của Hỏa Hỏa, chỉ nhẹ giọng nói: "làm xong thì quay về tìm ta!"

"Dạ rõ!"

Hỏa Hỏa nhận được xá lệnh, liền chạy nhanh như bay xuống dưới lầu, nhanh chóng ra khỏi cửa hàng.

Trở về Diệp thành, Hỏa Hỏa thật sự có chút can đảm rời khỏi Vân Lạc Phong, nói cho cùng thì Diệp thành chính là địa bàn của Diệp Cảnh Thần, cho nên Hỏa Hỏa cũng có chút cảm giác an toàn hơn.

Vân Tiêu thu hồi ánh mắt lại, thần sắc trở về vẻ lãnh khốc như cũ, làm như là chưa từng có chuyện gì phát sinh ra vậy.

"Muội tử, muội đến chỗ này của đại ca ta, ta tuyệt đối sẽ không thu tiền của muội! Trong cửa hàng này, muội nhìn trúng dược liệu nào thì cứ tận tình lấy, không cần báo lại với ta đâu, coi như là người làm đại ca ta tặng lễ gặp mặt cho muội tử của mình!"

Diệp Hi Mạch cười ha hả mấy tiếng, ngữ khí cực kỳ hào sảng, lại khiến cho Tần lão ở một bên nghe thấy mà khóe miệng run rẩy không thôi.

Công tử từ khi nào mà trở nên hào phóng như vậy? Còn nói dược liệu trong cửa hàng mặc cho vị cô nương này tùy tiện chọn lựa? Bình thường, công tử không phải rất keo kiệt hay sao? Diệp Kỳ tiểu thư muốn lấy một hai cây dược liệu trong cửa hàng mà còn không được nữa là.

Cũng vì vậy mà Tần lão rất hiếu kỳ, không biết hai vị tuấn nam mỹ nữ này có lai lịch thế nào?

"Vừa rồi huynh ở giữa đại sảnh đã tuyên bố rất hùng hồn rồi còn gì, tuyệt đối không tặng không dược liệu! Như thế nào? Chỉ mới quay mặt đi mà đã nuốt lời rồi sao?" Vân Lạc Phong mỉm cười, hỏi ngược lại Diệp Hi Mạch.

Diệp Hi Mạch lại cười ha hả mà đáp: "ta khi nào lại thành người hết lòng tuân thủ lời hứa? Cửa hàng này đã do ta quản lý, tất nhiên là ta cũng có quyền lấy dược liệu tặng cho người ta muốn tặng! Muội không cần phải để ý đến những người khác làm gì! Người làm đại ca như ta tuyệt đối sẽ không để cho muội muội nhà mình chịu thiệt thòi được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.