Leng keng… Leng keng.
Ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Hương nhang lượn lờ bay lên, nhẹ nhàngbay trong đêm tối. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy có người vàophòng, đốt đèn dầu, rồi lại đi ra ngoài.
Leng keng, leng keng.
Gió mát đêm thu thổi tới khiến chuông gió treo bên cửa sổ phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Ngọn đèn dầu chập chờn trước gió.
Bóng sáng sáng tắt lắc lư tạo thành bóng đen yêu dị trên mí mắt cô, giống như vẻ mặt đê tiện vặn vẹo của tên đào binh.
Cô cảm thấy mình lại bị đè lên, giống như chưa bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ ấy. Cô sợ hãi cố gắng giãy dụa nhưng không tài nào nhúcnhích được.
Khủng hoảng, sợ hãi lan khắp cơ thể.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô muốn hét lên nhưng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ như không thểnghe thấy. Đừng… Đừng… Đây là mơ, là mơ thôi. Cô tự nói với mình nhưngvẫn sợ tới phát khóc, làm thế nào cũng không tỉnh lại được, chỉ có thểsợ hãi nín thở, chờ cú đấm tàn bạo như mưa rơi đánh vào mình. Bỗng dưng, gió lại nổi lên.
Gió ngừng thì hương nhang khói trắng lại lượn lờ trong đêm tối chậm rãi lan ra.
Đèn tắt.
Bóng trên mí mắt lập tức biến mất.
Cô thở dốc, sợ hãi chờ đợi.
Sau đó cô cảm giác được có người ngồi bên cạnh cô.
Dạ Ảnh.
Cô biết là hắn.
Không hiểu sao cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Dưới ánh trăng nhìn cô thật thật gầy yếu, tái nhợt, giống như hoa cỏ lau trong trời thu, xinh đẹp, mềm mại, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146050/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.