Dạ Ảnh.
Nước mắt đong đầy vành mắt, tầm nhìn từ sau khi cô có dưỡng khí đã dầnkhôi phục. Hắn mặc áo tơi, ngồi khóc bên cạnh cô, trên khuôn mặt ngẩnngơ đầy hoảng loạn và nước mắt.
“Xin lỗi, xin lỗi. . .” Hắn vừa khóc vừa xin lỗi, đưa tay muốn chạm vào cô, lại sợ móng vuốt làm cô bị thương.
“Khốn kiếp! Con mẹ mày!”
Một người đàn ông khác cầm đao xông lên.
Cô muốn nhắc hắn cẩn thận, lại không tài nào phát ra tiếng. Cô muốnchống người dậy, xương sườn bị gãy cùng vết thương ở bụng lại khiến côđau đến ngã xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn vai hắn bị chém một đao. Mộtđao kia không chỉ khiến hắn bị thương, mà còn làm mũ trên đầu hắn rơixuống. Ánh hoàng hôn rọi trên mặt hắn, thiêu đốt hắn, nhưng hắn dườngnhư không cảm thấy, chỉ khóc và xin lỗi cô, “Xin lỗi. . . Xin lỗi. . .Tất cả là lỗi của ta. . . ”
Nước mắt trào khỏi viền mắt, bởi vì đau đớn, cũng bởi vì đau lòng.
Hắn bị thương, bị mặt trời chiếu đến, yêu quái vốn nhu nhược, nhát gan, sợ đau này lại đang lo lắng cho cô.
Tử Kinh ho ra máu, trong màn nước mắt, cô nhịn đau giơ tay lên giúp hắn che ánh sáng rọi vào mặt.
“Ta. . . Ta không tìm được huynh . . .” Giọng cô không lớn, cổ họng côvẫn còn rất đau, cô khàn khàn nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt: “Ta. . .Ta nghĩ rằng huynh bị thương. . . “
“Ta không có. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi. . .” Mặt hắn nhăn nhúm, nức nở,hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146049/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.