Không thấy hắn đâu nữa. Mấy hôm trước, Tử Kinh cho rằng hắn chạy tới nơi khác, nên cô vẫn chưa quá để ý. Khu rừng này rấtlớn, hắn không thể lúc nào cũng đợi cô được, nhưng hắn chưa từng biếnmất lâu như vậy. Từ lần cuối cùng cô gặp hắn đến bây giờ đã nửa tháng,cho dù cô đã thổi sáo lá cũng không thấy hắn theo tiếng mà đến nữa, thức ăn cô để lại nơi thờ phụng đã sớm bốc mùi chua, bắt đầu thối rữa.
Mười ngày trước, cô cho rằng hắn bị thương, cô tìm hắn khắp rừng, sợ hắn ngã vào chỗ cô không thấy được, đang hấp hối.
Từng ngày trôi qua, cô càng lúc càng sợ.
Cho dù hắn quyết định rời khỏi nơi này, cô cũng không cho rằng hắn sẽ đi mà không từ biệt.
Nhất định hắn đã bị thương nên mới không xuất hiện.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày cô đều đi tìm từ lúc mặt trời mọc cho đến hoàng hôn.
Vào thu, gió lạnh thổi tới, lá cây trong rừng dần đổi sắc, màu vàng, màu đỏ phủ khắp núi rừng. Trong gió thu cô thổi sáo lá gọi hắn, cô tìm tấtcả những nơi có thể tìm, lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Lẽ nào hắnkhông cẩn thận đi ra ngoài bị các thầy cúng phát hiện đả thương? Nhưngcô không nghe thấy bất kì ai nói về chuyện có yêu quái lảng vảng quanhđây.
Hay làm hắn bị thương không phải người, mà là yêu quái?
Trời sắp tối rồi.
Nhìn sắc trời tối dần, cô biết mình không thể ở lại chỗ này nữa. Sau khi trời tối, cô không thể ở trong kết giới, dù cô muốn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146048/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.