Xin chào, Dạ Ảnh.
Nó cầm lấy khăn lau, lau sạch sàn nhà của chủ nhân, lau được một nửa,nghĩ đến cô gái gọi tên nó, chào nó, nó bất giác dừng tay, ngẩn người.Cô nói cô sẽ lại đến.
Cô còn nói cô sẽ mang cơm.
Nó cúi đầu nhìn chân mình, cành cây cô dùng nẹp chân cho nó còn sót lại một chiếc lá.
Thật ra, sau khi xương được đẩy về vị trí chân nó đã dần khỏi, ngoài dagần như không nhận ra vết thương nữa rồi, chỉ còn xương có hơi đau.
Nó nên tháo cành cây ra, nhưng không có yêu quái nào chú ý tới chân nóđược người ta nẹp lại, không yêu quái nào quan tâm nó bị làm sao, chonên nó cứ để cành cây và dây leo ở trên chân.
‘Ngươi đừng đi lung tung, ngày mai ta sẽ mang cơm tới, ngươi ở đây nghỉ ngơi, chờ vết thương khỏi rồi hẵng đi.’
Giọng nói dịu dàng của cô lặng lẽ quanh quẩn bên tai.
Trong lúc ngẩn ngơ, nó dường như có thể cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng của cô. Chủ nhân nằm ở trên giường ngủ say, hắn ngáy to như sấm, truyền ra cửa, vang vọng trong hang. Nhìn chằm chằm cánh cửa thông với phòngchủ nhân, một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu. Nó có thể lén đi,chủ nhân sẽ không biết, mỗi lần hắn ta ngủ đều phải ngủ rất lâu, nó chỉcần trở về trước khi chủ nhân tỉnh lại là được.
Ý nghĩ này khiến nó hoảng sợ.
Không được không được! Nếu như bị phát hiện, nó sẽ bị đánh chết mất!
Nhưng mà, cô nói cô sẽ mang cơm đến.
Nghĩ đến cơm nắm thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146042/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.