Nhìn cô gái kia, nó cuộn người trên mặt đất, run rẩy vì đau đớn.
Nó vốn tưởng rằng cô sẽ để ý vết thương của mình trước, nhưng không, côbỏ chiếc khăn tay và vải ướt vào trong nước, lại đắp lên vết thương củanó, đến khi tay và ngực nó không bốc khói, cũng không nổi bọng nước nữa.
Vải ngâm nước quả làm giảm đau đớn của nó, nó cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cô nhẹ nhàng vuốt trán nó.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay ấy không hiểu sao an ủi nó.
Thật thoải mái.
Nó ngơ ngác nhìn cô, chỉ cảm thấy bàn tay sờ lên đầu mình thật ấm áp,rất ấm áp… Ngay cả đám yêu quái còn chê nó bẩn, nhưng cô lại giúp nóchữa thương, còn an ủi nó. Trong giây phút, nó cảm thấy như được vùimình vào một nơi ấm áp an toàn, đau đớn chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất, mí mắt nó nặng dần, muốn nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp dưới sự vuốt ve của cô. Nhưng ngay sau đó, cô thu tay về.
Khi cô thu tay về nó có chút thất vọng, thật hy vọng cô tiếp tục sờ nó.
Nó mở mắt ra, chỉ thấy cô gái kia đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở yên đây, ta đi tìm mấy thứ đến nẹp chân của ngươi.”
Cô đứng dậy, rút con dao dắt trên thắt lưng, nhặt một cành khô chắc chắn to vừa phải, vặt hết lá, lại giật một đoạn dây leo từ vách đá, sau đóquay lại bên cạnh nó.
Nhìn cô gái chạy tới chạy lui kia, nó từ từ ngồi dậy, khom người, liếm láp vết thương ngưa ngứa trên cái chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146041/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.