Hắn khóc một lúc lâu mới dần thở bình thường lại được, nhưng đương nhiên vẫn không quên tiếp tục ăn cơm.
Giọt mưa rơi tí tách trên mặt nước.
Nhìn hắn dường như đã khá hơn rồi, vừa ăn cơm còn vừa gãi tóc vì bị mưaxối mà dính vào đầu. Cô ngừng ngâm nga, không nhịn được, hỏi: “Rất ngứasao?”
Nó sững sờ, quay đầu nhìn cô.
“Đầu của ngươi đó.” Cô chỉ chỉ, cười hỏi: “Tóc dính bết lại như vậy rấtkhó chịu đúng không?” Nó chớp mắt, nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, có chút xấu hổ rụt tay đang gãi về.
“Ngứa lắm à?” Cô hỏi lại. Nó nhìn giỏ trúc còn thật nhiều cơm nắm ở bên cạnh, nuốt nước miếng.
“Ngươi ngồi xuống nước, ta giúp ngươi gội đầu, được không?”
Gội đầu? Giúp nó?
Câu nói này của cô khiến nó ngỡ ngàng, nó không nhớ rõ lần cuối mình tắm rửa hoặc gội đầu là khi nào.
“Ngươi có thể vừa ăn cơm, ta giúp ngươi gội. Gội xong sẽ không ngứa nữa.”
Có thể vừa ăn vừa gội?
Gội hay nó không quan tâm, nhưng nhìn dáng vẻ hứng khởi của cô. . .
Đưa tay cầm nắm cơm thứ tám, nó liếc cô, chần chờ một chút, sau đó ngoan ngoãn trượt xuống tảng đá lớn, ngồi vào trong nước.
Quả thật giống như cô đã nói, nước không sâu, chỉ đến eo nó mà thôi.
Nó ngồi xuống, cặn bẩn trên người khuếch tán trong nước, nước suối quanh nó đều đổi màu, may là dòng chảy nhanh chóng đưa nước bẩn chảy rangoài.
Nó quay đầu lại nhìn cô, chỉ thấy cô gái loài người kia lại nở nụ cười.
“Yên tâm, sẽ không làm đau ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-da-xoa/146043/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.