Trong khi đi tìm kiếm các hộ gia đình mắc kẹt, Thiên Di nghe theo lời chỉ dẫn từ người dân để định hướng. Tuy nhiên, con đường quanh co, nhiều đoạn lầy lội và mưa rừng rả rích khiến mọi thứ càng thêm mờ mịt. Tiếng gió rít qua các tán cây, tiếng lá xào xạc hòa lẫn với âm thanh của đất sạt dần. Cô vẫn kiên nhẫn bước đi, nhưng không nhận ra khoảng cách giữa mình và đồng đội ngày càng xa.
Thiên Di dừng lại, hít một hơi thật sâu, ánh mắt quét qua xung quanh. Bóng dáng của đồng đội đã hoàn toàn biến mất trong màn mưa và cây rừng rậm rạp. Cô cất tiếng gọi, nhưng chỉ có âm thanh vọng lại từ khu rừng hoang vu.
Cô mím môi, giữ vững bình tĩnh. "Không sao, mình chỉ cần quay lại đường cũ." Thiên Di tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh và không để nối lo lấn át. Cô đánh dấu trên những thân cây để làm dấu hiệu quay lại, nhưng khi đi được một đoạn, dường như tất cả mọi thứ đều giống hệt nhau. Sự lo lắng bắt đầu xâm chiếm, cô nhận ra mình đã bị lạc.
Tiếng mưa rơi càng nặng nề, bầu trời u ám hơn khiến rừng cây trở nên lạnh lẽo. Thiên Di cố gắng giữ cho đôi tay không run, cô lấy đèn pin ra và tiếp tục di chuyển với hy vọng sẽ tìm thấy dấu vết của đồng đội hoặc đường ra khỏi khu vực rừng rậm. Nhưng càng đi, sự bất an càng lớn dần. Trước mặt cô chỉ còn là một mớ hỗn độn của cỏ dại, cây cối rậm rạp và bùn đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-xuyen-sach-chuyen-tinh-khong-theo-kich-ban/3717158/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.