Đêm đó, khi cả hai đã hoàn thành mọi thứ cuối cùng của buổi ra mắt, trời đã khuya. Thiên Di thay bộ váy cầu kỳ thành trang phục đơn giản, thoải mái, nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi. Vừa bước vào xe, cô ngả người ra cửa sổ, rồi ngủ thiếp đi trong chốc lát.
Ngồi bên cạnh, Vương Kỳ Nam lặng lẽ nhìn cô. Anh khẽ ra hiệu cho Trịnh Bảo Long, người đang ngồi ở ghế lái, giảm tốc độ để tránh làm cô tỉnh giấc. Mặc dù anh không nói gì, ánh mắt dịu dàng của anh đủ để thấy rõ sự quan tâm mà anh dành cho cô.
Chiếc xe vẫn nhè nhẹ lăn bánh, nhưng thỉnh thoảng Thiên Di lại vô thức nghiêng đầu, và mỗi lần như thế, đầu cô lại va khẽ vào cửa sổ, khiến chân mày cô hơi nhíu lại dù vẫn còn trong giấc ngủ. Vương Kỳ Nam khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng nghiêng người, kéo cô tựa vào vai mình. Chiếc áo khoác của anh được gấp gọn lại đặt làm gối cho cô, bàn tay anh nhẹ đặt lên vai cô để giữ cô khỏi bị lắc lư theo nhịp xe.
Thiên Di khế cựa mình, nhưng vẫn ngủ sâu, hơi thở đều đặn và gương mặt lộ vẻ yên bình hơn. Trong khoảnh khắc ấy, Vương Kỳ Nam nhìn cô, nét cười thoáng hiện trên môi, mắt ánh lên niềm ấm áp và sự bảo bọc khó diễn tả.
Dường như, anh muốn mãi mãi giữ lấy khoảnh khắc bình yên này cho riêng mình.
Khi xe dừng lại trước cổng, Thiên Di vẫn ngủ say, không hề biết rằng đã về đến nhà. Vương Kỳ Nam nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-xuyen-sach-chuyen-tinh-khong-theo-kich-ban/3713068/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.