Vương Kỳ Nam có một cuộc họp quan trọng tại công ty. Anh chăm chú lắng nghe từng chi tiết về kế hoạch ra mắt sản phẩm mới - dự án đầu tiên dưới quyền điều hành của anh kể từ khi kế nhiệm. Đây là cột mốc mà anh đã chờ đợi từ rất lâu, cũng là dịp để khẳng định tầm nhìn của mình trong việc dẫn dắt công ty. Anh ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào trong bài thuyết trình, vừa kiên nhẫn vừa nghiêm túc, như thể anh đang cân nhắc từng bước đi chiến lược cho sự thành công của sản phẩm sắp tới.
Người phụ nữ lớn tuổi đưa ra một bản phác thảo mấu, cẩn thận đặt trước mặt mọi người, rồi chỉ vào từng chi tiết.
"Đây là mô hình búp bê nhựa mà chúng ta đã lựa chọn. Điểm nổi bật của sản phẩm là thiết kế gương mặt tinh xảo, biểu cảm sinh động, và các khớp nối linh hoạt để tăng khả năng tương tác." Bà ngừng một chút, mắt nhìn quanh phòng đề chắc chẳn mọi người đều đang chú ý.
"Chúng tôi đã đầu tư vào việc nghiên cứu sở thích của khách hàng mục tiêu, đặc biệt là nhóm tuổi từ 6 đến 12.
Mẫu búp bê này sẽ đi kèm với nhiều trang phục và phụ kiện đổi được, nhằm đáp ứng sở thích đa dạng của trẻ em hiện nay."
Vương Kỳ Nam khẽ gật đầu, thể hiện sự tán thành nhưng không quên đưa mắt nhìn kỹ từng nét vẽ trên phác thảo. Anh cẩn thận suy xét, không chỉ về sản phẩm mà còn về chiến lược dài hạn để chiếm lĩnh thị trường đồ chơi trong phân khúc này.
Người phụ nữ tiếp tục trình bày:
"Chúng ta vẫn còn một vấn đề quan trọng cần giải quyết là trang phục của búp bê. Đây sẽ là yếu tố then chốt quyết định sản phẩm có hấp dẫn được khách hàng hay không. Mọi người cùng đưa ra ý kiến nhé."
Ngay lập tức, một nam thanh niên lên tiếng:
"Theo tôi, trang phục thể thao sẽ là lựa chọn tốt. Thế vận hội sắp đến, chúng ta có thể tranh thủ đón đầu xu hướng và thu hút sự chú ý từ các sự kiện thể thao quốc tế."
Nghe vậy, một cô gái không đồng tình và phản bác:
"Thể vận hội chỉ diễn ra theo mùa và nhanh chóng qua đi, nhưng sản phẩm của chúng ta cần duy trì sức hút lâu dài. Theo tôi, kiểu váy cồng chúa kết hợp với các phụ kiện túi xách sẽ thu hút hơn, vì nó luồn có sức hấp dẫn với trẻ em và mang tính ổn định hơn về thị trường."
Cả phòng hội nghị trở nên im lặng, mọi người bắt đầu suy nghĩ, cân nhắc giữa hai ý kiến đầy tính thuyết phục.
Vương Kỳ Nam lắng nghe cẩn thận từng ý kiến nhưng vẫn chưa thể đưa ra quyết định ngay. Khi nhìn đồng hồ và nhận ra đã gần đến giờ cơm tối, anh nhanh chóng kết thúc cuộc họp.
"Julie, phiền cô tổng hợp lại tất cả các ý kiến đã thảo luận hôm nay. Tôi sẽ xem xÉt kỹ lưỡng rồi đưa ra quyết định sau. Giờ thì mọi người có thể tan họp," anh nói, giọng điểm tĩnh nhưng vẫn thể hiện sự quyết đoán.
Không khí trong phòng hội nghị trở nên nhẹ nhàng hơn, mọi người đều đứng dậy, cảm giác hài lòng vì đã có một cuộc thảo luận sôi nổi và đẩy tính xây dựng.
Vương Kỳ Nam trở về nhà, tắm rửa xong, anh ngồi đợi ở bàn ăn nhưng vẫn chưa thấy Phạm Thiên Di quay về. Sự chờ đợi khiến anh cảm thấy khó chịu, trong lòng lẩm bẩm: "Lại nữa rồi."
Trong lúc bực bội, điện thoại bất ngờ rung lên. Khi nhìn vào màn hình, anh thấy mẹ mình, Dương Niệm Thu, đang gọi video.
[Con trai ngoan, Thiên Di đâu?) Giọng nói của bà vang lên đều đều từ đầu dây bên kia.
Chỉ cần nhắc đến Thiên Di là lòng anh lại dâng lên cảm giác bực bội. " Thiên Di? Gọi cho con trai lại hỏi Thiên Di, mẹ làm sao đấy ? "
"Mẹ gọi cho Thiên Di nhưng không được, nên mới tìm con" Dương Niệm Thu đáp.
Ngay lúc đó, Phạm Thiên Di từ phía sau bất ngờ ló mặt, cô và Vương Kỳ Nam ngay lập tức cùng xuất hiện trong khung hình. "Điện thoại con sập nguồn rồi. Mẹ tìm con có chuyện gì à?"
Vương Kỳ Nam quay đầu lại, ngạc nhiên khi tHấy cô, hỏi: "Cô về từ khi nào vậy?"
"Vừa mới về tới đây." Thiên Di nói, đồng thời giật lấy chiếc điện thoại từ tay anh, trông có vẻ hào hứng khi thấy mẹ chồng.
"Có chuyện gì mẹ tìm con vậy ạ?" Thiên Di hỏi, cất giọng trong trẻo.
(Chuyện là bộ sưu tập lần trước của con thật sự quá ấn tượng! Mẹ có mấy người bạn muốn mua lại một số chiếc váy trong buổi trình diễn hôm đó. Họ nhấn mạnh rằng tiền bạc không quan trọng, tùy con ra giá.] Dương Niệm Thu nói, tràn đầy hào hứng.
Thiên Di chỉ biết cười khẽ, gãi đầu. "Mẹ ơi, những cái đó không thể bán được đâu."
(Tại sao lại không?) Bà hỏi, giọng điệu ngạc nhiên.
"Thứ nhất, đây là bộ sưu tập đầu tiên của con, mỗi mẫu chỉ có duy nhất một chiếc. Phần lớn các mẫu đều sẽ không được bán ra mà con để dành cho người nổi tiếng mượn mặc nhằm quảng bá thương hiệu." Thiên Di giải thich.
(Ấy chết, mẹ đã lỡ nói với họ rằng có thể rồi] Dương Niệm Thu thở dài.
Thiên Di suy nghĩ một lát rồi đề xuất: "Vậy mẹ nói với các phu nhân đến cửa hiệu của con, để con có thể lấy số đo và thiết kế các mẫu mới cho họ. Có thể như vậy sẽ hợp lý hơn."
(Được rồi, mẹ sẽ nói với họ như vậy) Dương Niệm Thu đáp, có vẻ hài lòng với ý tưởng của con gái. [Mẹ nghĩ họ sẽ rất vui khi được mặc những thiết kế riêng từ tay con.]
"Cảm ơn mẹ nhé! Con sẽ bắt tay vào làm ngay," Thiên Di nói, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Khi Thiên Di cúp điện thoại, Vương Kỳ Nam quyết định phá tan không khí im lặng, anh hỏi "Có tiền cũng không bán sao?"
Cô mỉm cười đầy tự mãn. "Anh không hiểu đâu, bộ sưu tập đó thực sự quá hot ! Từ ngày ra mắt đến giờ, đã có biết bao nhiêu người gọi đến. Những người nổi tiếng còn giúp tôi quảng bá thương hiệu nữa, nên con đường phía trước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tiền cũng sẽ đến nhiều hơn!"
Thiên Di thực sự không nói dối. Hiện tại, trên mạng xã hội, mọi người đều ca ngợi cô như làn gió mới của ngành thời trang. Các mẫu thiết kế của cô đang được săn lùng ráo riết, nhưng vì cô là con dâu của một gia đình hào môn, nên không thiếu thốn về tiền bạc. Không phải ai cũng có cơ hội sở hữu thiết kế của cô, điều này càng làm tăng thêm sự khan hiếm và giá trị cho những bộ cánh mà cô cho ra mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]