Mặc Từ Khuynh nhìn thấy bộ dạng khó xử của Nhạc Nhiên Kỳ, đột nhiên hiểu chuyện đến lạ. Anh thở dài: “Thôi được, anh không nỡ ép em. Anh có thể đợi em lâu như vậy, tất nhiên vẫn có thể đợi thêm. Tiểu Kỳ, anh chỉ muốn nói…”
Mặc Từ Khuynh chủ động nắm tay Nhạc Nhiên Kỳ, nâng niu như báu vật: “Cho dù là em có lợi dụng anh, chỉ cần cho anh có cơ hội được ở bên cạnh và chăm sóc cho em, thì anh cũng mãn nguyện.”
Nhạc Nhiên Kỳ nuốt nước bọt, rụt tay lại, lần này không phải là cố tình đẩy đối phương ra mà chỉ đơn giản là một sự từ chối nhẹ nhàng. Cô im lặng một hồi, buộc nói:
“Em biết rồi, cảm ơn anh. Bây giờ anh có thể về rồi.”
“Cảm ơn em.”
Mặc Từ Khuynh nhìn thấy thái độ của Nhạc Nhiên Kỳ đối với mình cũng nhẹ nhàng hơn, bản thân cũng cảm thấy an lòng. Anh đứng im ở đó, nhìn theo bóng lưng kiều diễm của Nhạc Nhiên Kỳ. Mãi đến khi cô đã khuất bóng, anh mới chịu rời đi.
Cả Nhạc Nhiên Kỳ và Mặc Từ Khuynh đều không hay biết, tất cả hành động của bọn họ từ nãy đến giờ đều không lọt khỏi mắt nhìn của Đàm Tử Kỳ. Anh ngồi trong chiếc siêu xe sang trọng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn hai người họ ôm ấp, nắm tay nhau. Bên cạnh anh đương còn bó hoa tulip màu hồng phấn xinh đẹp.
Đàm Tử Kỳ ngồi ở hàng ghế sau, chống tay lên cửa kính xe, biểu cảm không vui lộ ra mặt. Đông Diệt ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-lua-dao/2943406/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.