Nhạc Nhiên Kỳ ngại đỏ mặt, hết cách, đành dùng đến hạ sách này. Cô đột ngột hét lớn: “Đàm Tử Kỳ, dù cho anh có là bang chủ, cũng đừng hòng cưỡng ép con gái nhà lành!”
Đàm Tử Kỳ còn định trêu chọc cô thêm tí nữa, thì đột nhiên Đông Diệt lại ở đâu lù lù xuất hiện. Kể ra thì người này cũng tài tình thật, cứ xuất hiện những lúc quan trọng nhất, đã vậy hình như cũng nghe được tiếng thét cầu cứu vô cùng thảm thiết của Nhạc Nhiên Kỳ lúc nãy rồi.
Đàm Tử Kỳ bỏ tay ra khỏi eo cô, giọng bất lực: “Tôi chỉ trêu em thôi. Nhưng còn việc kia là thật đấy, đừng hòng nghĩ tới việc rời khỏi đây.”
Nhạc Nhiên Kỳ lùi lại mấy bước, ngại đến mức chỉ vội gật đầu rồi chạy ra ngoài, tuy đã nhìn thấy Đông Diệt đứng ở cửa nhưng còn không kịp chào hỏi tiếng nào đã lượn đi mất.
Đợi đến lúc hình bóng Nhạc Nhiên Kỳ khuất mất, Đông Diệt mới hí hửng chạy vào phòng. Hình như rất ít khi thấy anh ta vui như vậy: “Bang chủ, có phải tôi không nghe lầm không? Không phải Đàm Long bang chúng ta sắp có tiểu bang chủ chứ?”
Đàm Tử Kỳ lạnh lùng liếc đối phương: “Tiểu bang chủ cái đầu cậu! Khi nào cậu còn chưa tán đổ được Cô Tịch thì còn chưa có tư cách nói chuyện con cái với tôi.”
Đông Diệt bị chọc trúng tim đen: “Nhưng hai chuyện này là khác nhau mà…”
“Tôi nói giống thì là giống.” - Đàm Tử Kỳ lạnh giọng hẳn ra, biểu cảm thoải mái khi trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-lua-dao/2943402/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.