Nhạc Nhiên Kỳ đứng giữa hai người đàn ông cao lớn, không chỉ về ngoại hình mà còn là thế lực phía sau, thực sự thấy ngột ngạt vô cùng. Đã vậy, hình như cả hai còn đang nhìn nhau bằng ánh mắt đầy sát khí nữa.
Chết tiệt! Nhạc Nhiên Kỳ chỉ ước gì bây giờ có thể xuất hiện một cái lỗ, để cô có thể lập tức chui xuống, trốn khỏi hai con người đáng sợ này. Khi xưa xem bói không sai, quả nhiên là số cô nên tránh xa những người đàn ông giàu có, càng xa càng tốt.
Mặc Từ Khuynh tất nhiên không chịu thua, kéo cánh tay còn lại của Nhạc Nhiên Kỳ, còn trừng mắt với Đàm Tử Kỳ:
“Xin lỗi, tôi hoàn toàn không biết anh là ai, tất nhiên không thể giao Tiểu Kỳ cho anh được!”
Đàm Tử Kỳ khẽ nhìn Nhạc Nhiên Kỳ: “Tiểu Kỳ? Cái tên này hay quá nhỉ?”
Nhạc Nhiên Kỳ nhìn đi chỗ khác, cảm thấy trong hoàn cảnh này, bản thân không lên tiếng là tốt nhất.
Đàm Tử Kỳ ho giả một tiếng: Được thôi. Nếu Mặc thiếu gia không biết, vậy tôi xin được giới thiệu mình vậy. Không biết Mặc thiếu từng nghe nói đến Đàm Long bang chưa?”
Mặc Từ Khuynh nheo mắt: “Anh là Đàm Tử Kỳ?”
Đàm Tử Kỳ nhếch mép hài lòng: “Được Mặc thiếu nhớ tên, đúng là niềm vui nhỏ của tôi.”
Đàm Tử Kỳ dùng từ “niềm vui nhỏ” thay vì “vinh hạnh của tôi”, đúng là trực tiếp khiêu khích giới hạn của người khác mà. Nhưng cái thói thích hơn thua này của anh, Nhạc Nhiên Kỳ đã quá quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-lua-dao/2943400/chuong-31.html